CỘI NGUỒN TRUYỀN THỪA
Tác Giả: Nguyệt Khê Thiền Sư
__________________________________________________ ______________________________________


CHƯƠNG III - THỈNH ÍCH (HỎI ĐẠO)

Tăng hỏi: Con ở núi Chung Nam bốn mươi mấy năm, dụng công như thế này: Niệm đã sanh là vọng niệm, niệm chưa sanh là Phật tánh chơn tâm, mỗi ngày khởi niệm động niệm mỗi mỗi rõ ràng, lúc niệm chẳng khởi thì tịch mà chiếu, lúc động niệm thì chiếu mà thường tịch, cũng đều mỗi mỗi rõ ràng, dụng công như thế hợp với cách tu của Thiền tông chăng?

Sư nói: Ông tu nhiều năm là bậc lão Tôn túc, nhưng dụng công như thế thật
là sai lầm lớn. Ông cho nghiệp thức của kiến, văn, giác, tri là Phật tánh, Phật
tánh như như bất động, đâu thể khởi vọng niệm! Cái tịch mà thường chiếu
với cái chiếu mà thường tịch mỗi mỗi rõ ràng của ông nói, đều là tác dụng
của bộ não, với Phật tánh trọn chẳng dính dáng, nay ông nhận giặc làm con,
Phật nói bọn này thật đáng thương xót! Ông nên đem cái niệm mỗi mỗi rõ
ràng đó nhìn thẳng chỗ hầm sâu vô minh, khi nhân duyên đến, hầm sâu vô
minh tan rã, liền thấy bổn lai Phật tánh. Khi kiến tánh rồi, khởi niệm động
niệm, tịch mà thường chiếu, chiếu mà thường tịch thảy đều là Phật tánh,
chẳng cần phân biệt nữa.