Cám ơn Thanh Trúc đã lĩnh hội đúng đắn.Nguyên văn bởi Thanh Trúc
Đây là điều căn bản mà đạo Phật mong muốn cho các Phật tử nhận ra. Khi chưa nhận ra điều này thì dù chúng ta có "100 hạ" (tuổi đạo) cũng chỉ sanh Thiên là cùng, dù hành giả có tụng đọc toàn bộ Kinh điển của Phật giáo, thì cũng chỉ là "kẻ làm thuê đếm bò" cho chủ mà thôi, chứ "sanh tử luân hồi" thì vẫn nhốt chặt hành giả, không thoát ra được :
Tăng Pháp Đạt, người Hồng Châu, 7 tuổi xuất gia, thường tụng Kinh Pháp Hoa, đến lễ Tổ Sư mà đầu chẳng chấm đất. Sư quở rằng: Đảnh lễ mà chẳng chấm đất bằng như chẳng lễ, trong tâm ngươi tất có chất chứa một điều gì, ngày thường tu hạnh gì? Đáp: Tụng Kinh Pháp Hoa đã hết ba ngàn bộ. Sư nói: Dẫu cho ngươi tụng đến mười ngàn bộ, nếu ngộ được ý Kinh mà chẳng tự cho là thù thắng, mới đồng một hạnh với ta. Nay ngươi tự phụ cho đấy là sự nghiệp mà chẳng biết lỗi, hãy nghe kệ đây:
Lễ bổn chiết mạn tràng,
Đầu hề bất chí địa?
Hữu ngã tội tức sanh,
Vong công phước vô tỷ.
Dịch nghiã:
Lễ vốn trừ ngã mạn,
Đầu sao chẳng chấm đất?
Có ngã tội liền sanh,
Quên công, phước vô tận.
Sư lại hỏi: Ngươi tên gì? Đáp: Tên là Pháp Đạt. Sư nói: Ngươi tên Pháp Đạt, đâu từng đạt pháp. Lại nói kệ rằng:
Nhữ kim danh Pháp Đạt,
Cần tụng vị hưu hiết,
Không tụng đản tuần thanh,
Minh tâm hiệu Bồ Tát.
Nhữ kim hữu duyên cố,
Ngô kim vi nhữ thuyết.
Đản tính Phật vô ngôn,
Liên hoa tùng khẩu phát.
Dịch nghiã:
Ngươi tên gọi Pháp Đạt,
Siêng tụng chưa từng dứt,
Tụng suông chỉ theo tiếng,
Minh tâm gọi Bồ Tát.
Ngươi nay có nhân duyên,
Ta vì ngươi mà thuyết.
Hễ tin Phật vô ngôn.
(Chớ nên chấp ở ngôn ngữ. Vô ngôn: Phật thuyết Pháp 49 năm mà tự nói chẳng thuyết một chữ.)
Lời Phật từ miệng phát.(Chớ nên chấp vào im lặng).
http://thuvienhoasen.org/p16a687/pham-co-duyen-thu-bay
NGỘ VÔ SINH là điều quan trọng nhất, căn bản nhất của Phật pháp. Sau khi NGỘ VÔ SINH hành giả là người mới, người không còn bị sanh tử luân hồi cuốn lôi nữa, người đã Giải thoát Sinh tử Luân hồi, người đã chính thức dự vào dòng Thánh (trong đạo Phật).