CỘI NGUỒN TRUYỀN THỪA Tác Giả: Nguyệt Khê Thiền Sư
__________________________________________________ ______________________________________
34/ Chấp “Bất Đảo Đơn” Thành Bệnh:
Trong Tùng lâm có một số hành giả ngồi mãi chẳng nằm, gọi là bất đảo đơn.
Dù nói bất đảo đơn, lại ngồi có ngủ gục, cho đó là công phu nổi bật, sai lầm biết bao!
Theo giới luật của Phật, Tỳ kheo tu hành bốn việc đầy đủ là: quần áo, ăn
uống, ngọa cụ, y dược, vậy chứng tỏ Phật chẳng dạy người bất đảo đơn. Nếu
ngồi không ngủ gục, sao chẳng nằm xuống ngủ một giấc ngon, cho tinh thần
đầy đủ rồi công phu lại! Có người chê cười kẻ bất đảo đơn là nhập định bí
đao, chưa nhập định đã biến thành bí đao, dù thành Phật có ích lợi gì!
Ngài Lâm Tế nói: “Dẫu cho ở cô độc trên đỉnh núi, ngày ăn một bữa, ngồi
mãi chẳng nằm, suốt ngày hành đạo, đều là người tạo nghiệp, cho đến đem
đầu, mắt, tủy, não, gia tài, vợ con, voi, ngựa, thất bửu thảy đều bố thí, có
kiến giải như thế đều là tự làm khổ cho thân tâm, lại tự chiêu cảm quả khổ,
chẳng bằng người vô sự chẳng làm việc gì, thuần nhất chẳng nhiễm, như
Thập Địa Mãn Tâm Bồ tát đều cầu đạo này, tìm dấu tích trọn bất khả đắc,
cho nên chư Thiên hoan hỷ, Địa Thần ôm chân, mười phương chư Phật cùng nhau tán thán.
Tại sao như thế? Vì đạo nhơn này chỗ dùng chẳng dấu tích.
----------
Phật Nhãn thiền sư nói: Gần đây có người chỉ ham ngồi, ban sơ thì tĩnh bơ,
ngồi lâu thì ngủ gục, mười người có chín người ngồi ngủ gục, luôn luôn
chẳng chịu hạ thủ công phu tham cứu, đạo này đâu thể trong ngồi ngủ mà
ngộ được! Những người như thế làm sao hội được. Đơn Hà dựng phất trần,
Bàng cư sĩ giơ cây búa, Đơn Hà quăng phất trần, cư sĩ buông cây búa xuống!
Lại nói: “Công án hôm qua như thế nào? Đơn Hà nằm xuống, cư sĩ liền ra
đi, việc này chẳng phải người tri âm chơn thật, đâu thể cho ông chú giải bậy bạ được!”
Lại ngài Nham Đầu nói: “Bậc Sa môn tất cả đều nên mỗi mỗi từ trong lòng
mình lưu xuất, che thiên ngập địa mới được, đâu thể do tĩnh tọa suy nghĩ mà
được đâu!” Tiên sư (Pháp Diễn thiền sư) nói: “Lúc ngủ lúc ngủ tham cứu,
lúc ăn cơm lúc ăn cơm tham cứu”. Lại người xưa nói: “Lúc ngồi có đạo lý
lúc ngồi, lúc đứng có đạo lý lúc đứng”, há chẳng thấy Đầu Tử hỏi Thúy Vi
rằng: Mật chỉ từ Ấn đến, có thể cho nghe chăng?
Thúy vi đứng đó ngó nhìn, Đầu Tử nói: Đêm mai nói nữa, xin sư tái chỉ.
Thúy Vi nói: Còn muốn thêm gáo nước độc thứ hai chi nữa!
Đầu Tử liền ngộ
Thế thì các ngươi chẳng được thọ dụng là tại ngày đêm ngồi không, bỏ qua việc tốt biết bao!