CỘI NGUỒN TRUYỀN THỪA Tác Giả: Nguyệt Khê Thiền Sư
__________________________________________________ ______________________________________
24/ Chấp Thật “Chẳng Cầu Chơn, Chẳng Dứt Vọng” Thành Bệnh:
Chứng Đạo Ca nói” “Chẳng cầu chơn, chẳng dứt vọng, liễu tri hai pháp vốn
chẳng tướng”. Một số người tu hành cho là chẳng cầu chơn tâm cũng chẳng
dứt vọng niệm, chơn vọng mặc nó tức là công phu đến mức, ấy là sai lầm
lớn. “Chẳng cầu chơn” là nói Phật tánh chẳng thể cưỡng cầu, chơn với vọng
là tương đối, vì có vọng mới nói có chơn, bản thể Phật tánh vốn chẳng chơn
vọng, nên chơn chẳng thể cầu, vọng cũng chẳng cần dứt, hai tướng chơn
vọng vốn không. Nếu cho niệm vọng niệm đều chẳng màng đến, ấy là lọt
vào bệnh nhậm (bệnh mắc kệ), càng mặc kệ thì càng hồ đồ, dụng công như
thế này giống như nấu cát làm cơm, đâu thể thành tựu!
----------
25/ Chấp Thật “Trung Đạo” Thành Bệnh:
Một số người cho “niệm trước đã diệt, niệm sau chưa khởi, giữa niệm trước
với niệm sau tức là trung đạo”, lại nói “Chẳng lập nhị biên, chẳng chấp hữu
vô tức là Trung đạo” ấy là sai lầm lớn. Niệm trước đã diệt, niệm sau chưa khởi,
giữa niệm trước và niệm sau là Vô ký không, chẳng lọt nhị biên, chẳng chấp
hữu vô là bệnh mặc kệ, đều là tác dụng của bộ não, chẳng phải Trung đạo.
Trung đạo là chơn như Phật tánh. Kinh Niết Bàn nói: “Trung đạo gọi là
Phật tánh, do nghĩa này Phật tánh luôn luôn chẳng biến đổi, nếu có đắc Đệ
nhất nghĩa không, thì chẳng thành Trung đạo”. Lục Tổ nói: “Hai chữ Phật
tánh là ở nơi phàm phu mà chẳng bớt, ở nơi Thánh hiền mà chẳng thêm, trụ
nơi phiền não mà chẳng loạn, ngay nơi thiền định mà chẳng tịch, chẳng đoạn,
chẳng thường, chẳng khứ, chẳng lai, chẳng ở khoản giữa và bên trong bên ngoài,
chẳng sanh chẳng diệt, tánh tướng như như thường trụ chẳng dời, ấy là Đạo”.