GIẢI THOÁT TỰ NHIÊN
GIỚI THIỆU VÀ CÁC CHUẨN BỊ
__________________________________________________ ______________________________________


Với những người trong trạng thái cùng khổ, cái chết có thể không là một viễn cảnh xấu. Điều đó thực tế có thể thích hợp vì họ có thể giải thoát khỏi cõi đó. Trong cõi người, tôi nhận thấy người bị giam trong tù nhiều năm và bị hành hạ mà cuộc sống của họ là một chuỗi cực khổ liên tục. Từ kinh nghiệm cá nhân tôi, những người như vậy thực sự muốn tìm cái chết vì nó chấm dứt đau khổ mà họ phải kinh nghiệm trong cuộc sống. Tuy nhiên, nếu những người này có một cuộc sống bất thiện, thì khi thoát khỏi nỗi đau khổ này thậm chí còn phải chịu nhiều đau khổ tệ hơn. Trái lại, nếu cuộc sống họ đạo đức, sau khi chết trong tù, điều này không thực sự là xấu. Nói chung, phần lớn chúng ta, không ở trong trại tập trung và không bị hành hạ, đều sợ chết.

Khơi dậy một cách sinh động sự chú tâm của bạn khi thốt ra những lời này, và hình dung trong tâm như sau, “ Tôi đi đến một nơi mà trước giờ chưa từng biết đến. Vùng đất đó quay mặt về hướng bắc, tối đen, không có tiếng nói hay chuyển động của con người. Âm thanh của nước ào ạt chảy xuống. Gió đang gào hú, cỏ xào xạc. Mặt trời đang lặn xuống khỏi đỉnh núi, đá trên núi tỏa ánh sáng tía lấp lánh. Những con quạ đang kêu. Tôi đã đến một nơi chưa từng biết như vậy. Không có bạn, người đồng hành, thật là trước đây tôi chưa từng biết. Tôi phải lang thang trong sự bàng hoàng, không có cảm giác bị giới hạn ở đâu. Thốt ra miệng những lời này, “Than ôi! Khốn khổ thân tôi! Trời ơi! Chao ôi! Bất hạnh thân tôi! Không bạn đồng hành tôi lang thang đơn độc trong một nơi hoang vắng. Quê nhà tôi ở đâu? Cha mẹ tôi ở đâu? Con cháu và tài sản tôi ở đâu? Khi nào tôi về quê nhà? Chao ôi! Bất hạnh thân tôi! Thật đáng chán nản.” Nói lớn những lời này, tôi lang thang không mục đích trong sự bàng hoàng. Sau một lúc tôi đến một khe núi và té xuống. Hai tay quơ cào trong một thời gian ngắn tôi chụp được một bụi cỏ trên mặt vách đá. Nắm chặt vào nó tôi run rẩy vì sợ. Nhìn xuống dưới là một vực sâu không đáy, nhìn lên tôi thấy bầu trời. Tảng đá thì rộng lớn và trơn tuột như một tấm kiếng. Gió đang gào hú. Rơi vào một tình thế khó khăn như vậy, một con chuột trắng xuất hiện từ khe nứt của tảng đá phía bên phải bụi cỏ, gặm đứt các lá cỏ và mang đi. Một con chuột đen xuất hiện từ kẽ nứt bên trái tảng đá, cũng cắn đứt các cọng cỏ và tha đi. Hai con chuột làm việc thay đổi luân phiên, và bụi cỏ ngày càng nhỏ hơn. Tôi không có cách nào chống lại chúng, và hoảng sợ cái chết. Run rẩy vì kinh hoàng, sợ hãi, tôi nghĩ, “Giờ đây cái chết xảy đến với tôi. Chẳng có nơi nào để thoát. Tôi không có Giáo Pháp vì trong quá khứ đã không nghĩ về cái chết. Tôi sợ bị kẹt ở nơi này. Ngày hôm nay tôi sẽ chết, chuyện này chưa từng xảy ra với tôi, mà giờ đây cái chết lập tức sẽ đến với tôi. Bây giờ, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bị chia cắt với quê hương xứ sở, con cái, của cải, họ hàng, người cùng xứ sở, hàng xóm, bạn học, và bạn bè, tôi sẽ chẳng gặp lại họ nữa. Của cải tôi đã tích lũy sẽ để lại đằng sau, và từ giờ trở đi tôi phải đi trên một chuyến hành trình dài đến một nơi không quen thuộc mà trước đây chưa từng được kinh nghiệm. Ôi cách tốt nhất nào để thoát khỏi nỗi sợ hãi này? Nó ở đâu? Tôi nên làm gì? Ôi than ôi!”

Phép loại suy về những con chuột đang ăn cỏ biểu tượng ngày và đêm đang lấy dần cuộc sống của chúng ta. Khi có cơ hội hoàn hảo để thực hành Giáo Pháp mà chưa tận dụng được là vì chúng ta quên suy nghĩ về cái chết.

Suy ngẫm như vậy, thốt ra rõ ràng những lời này “Ôi, than ôi, Tôi sợ quá! Than ôi, cái chết đang đến gần! Giờ đây cái chết chẳng mấy chốc sẽ đến. Tôi phải ra đi một mình, không bạn đồng hành, phải đến một nơi thật xa tới một nơi chưa biết, tôi phải vượt qua một con đường lớn. Tôi có thể làm gì để được giải thoát? Nếu có cách nào, tôi sẽ làm. Than ôi, Tôi sợ quá!” trong khi than vãn những lời này, hãy quán tưởng bầu trời phía trên vị thầy tâm linh đầu tiên của bạn trên một hoa sen và mặt trăng, đang cầm một damaru (trống tay) và một chuông. Trong tư thế đang nhảy múa, Ngài trang hoàng bằng sáu loại trang sức bằng xương. Hãy quán tưởng Ngài nói với bạn, “Than ôi! Thực tại đa hợp này là vô thường và chẳng mấy chốc sẽ bị hư hoại. Bốn mùa bên ngoài là vô thường, thay đổi và qua đi. Người già, kẻ thù, và bạn bè đều chết và xa cách. Tuổi trẻ và người trưởng thành thay đổi theo từng năm, tháng, và ngày. Cuộc sống này trôi qua nhanh chóng như dòng nước chảy xuống dốc núi. Con thật khờ dại để cuộc sống trôi qua mà không biết con sẽ chết. Giờ đây vô thường và cái chết sắp xảy đến. Không có cách nào ngăn chận được cái chết này. Hãy nhìn vào hiện tại để thấy có cách nào ngăn chận được nó hay không? Bây giờ không có thời gian để lãng phí – hãy tôn kính vị thầy tâm linh của con!” ngay khi nghe những lời này, hãy suy ngẫm, “Than ôi! Trước khi chạm trán cái chết, đã có Giáo Pháp cho tôi thực hành, nhưng cho đến nay tôi vẫn chưa thực hành Giáo Pháp. Tôi hối tiếc biết bao! Giờ đây dù tôi sống hay chết, vị thầy tâm linh quý báu đều biết. Nếu vị thầy tâm linh có lòng bi, tại sao Ngài không giải thoát cho tôi khỏi vấn đề to lớn này? Vị thầy tâm linh quý báu, người cha của tôi, biết cách.

Nếu không thực hành Giáo Pháp, chúng ta sẽ hối tiếc. Bạn nghĩ gì về điều này? Bạn có nghĩ bản văn nói về cái chết và vô thường là rườm rà hay không? Phật giáo nhấn mạnh về cái chết có phải là một vấn đề không? Nó không phải là vấn đề của Phật giáo, nó là vấn đề của chúng ta. Phật giáo đơn giản chỉ gợi chú ý một số đặc tính nổi bật của cuộc sống chúng ta. Đây là vấn đề của chúng ta và của mọi chúng sanh. Là chúng sanh, chúng ta là chủ thể cho cái chết và vô thường.