GIẢI THOÁT TRONG LÒNG TAYPHẦN BA NỀN TẢNG CỦA ĐẠO LỘ _ Ngày thứ chín__________________________________________________ ______________________________________
Tái sinh mà ta đã có được này có thể hoàn thành những ước nguyện tha thiết nhất của ta, dù tốt hay xấu, chúng ta đang ở lằn ranh giữa các cõi cao và các đọa xứ. Chúng ta đừng đặt hi vọng vào điều gì khác. Chúng ta có tự do để chọn lựa, nên đừng lầm lẫn về con đường nào đưa đến hạnh phúc, đường nào đi đến khổ đau. Nếu chúng ta lầm lẫn, thì lỗi lầm không phải có thể điều chỉnh lại trong một hai ngày, mà nó sẽ làm hỏng tất cả những hi vọng về tái sinh tốt trong tương lai.
Thật tốt biết bao khi bạn chưa phải chết. Bây giờ bạn chỉ còn sống trên đời này một thời gian: hai năm, ba năm hoặc bao nhiêu cũng được. Nếu điều này không làm động lực thúc đẩy bạn khổ hạnh ngày đêm để tu tập diệu pháp, thì hãy nghĩ: “Ta có dám trở lui về các đọa xứ chăng?”
Điều cốt yếu là đừng lãng phí tái sinh may mắn này của chúng ta; một tái sinh quý báu ta chỉ được có một lần, một tái sinh vô giá làm bằng mười tám điều hy hữu. Giả sử một người đi buôn đi đến một đảo châu báu, mà thay hốt về những đá quý lại chỉ dùng thời gian mà ca hát múa nhảy, vân vân, lại còn mắc nợ những bạn hàng khác một món tiền lớn. Còn gì điên khùng hơn khi cuối cùng phải trở về tay không? bây giờ bạn có thể thu nhặt những châu báu giải thoát và toàn tri. Không gì mù quáng hơn, ngu ngốc hơn nếu không lấy những châu báu ấy, mà lại tạo nhân duyên để đi xuống các đọa xứ. Shànideva nói:
Không có sự tự lừa dối nào tệ hơn
Sau khi được một cơ may như thế
Mà không dùng nó vào những mục tiêu tốt đẹp
Không gì mù quáng hơn thế!
Bạn phải rút tỉa được vài tinh hoa từ tái sinh tốt đẹp bạn đã được - và chỉ cần được tái sinh làm người là bạn có thể rút tỉa tinh hoa ấy. Bạn tích lũy công đức và thanh lọc bản thân trong một thời gian ít nhất cũng bằng g để uống một tách trà. Bạn có thể giác ngộ ngay trong một đời này trong thân này, nếu bạn tu tập tốt nhất. Nếu không, bạn cũng có thể giải thoát, mà nếu điều này cũng không được, thì bạn hãy rán ít nhất là đừng để mình di xuống các đọa xứ. Kinh Tam muội vương nói:
Nhưng bệnh nhân không chịu uống
Thứ thuốc quý báu có thể chữa lành,
Thì đừng trách lương y
Lỗi không ở lương y
Đúng hơn bệnh nhân mới đáng trách
Cũng thế những người đã thụ giới trong giáo pháp này,
Có thể biết rành Mười sức mạnh
Những tầng thiền định và mười lực
Nhưng họ không nỗ lực chính đáng để thiền
Làm sao niết bàn phát sinh không cần tinh tấn?
Tôi đã giảng dạy Pháp cho bạn
Nhưng nếu bạn không sử dụng những gì đã học
Thì cũng như bệnh nhân cứ để thuốc trong hộp
Mà nghĩ rằng, “Cái này không thể chữa bệnh tôi.”
Hành Bồ tát Hạnh nói:
Hãy xử dụng những pháp này với cả toàn thân
Chỉ nói suông không thành tựu được gì
Liệu người ốm làm sao khỏi được
Bằng cách đọc toa thuốc nhiều lần?

Trả lời với trích dẫn