Tế Điên Hòa Thượng.
Chương 230
__________________________________________________ ______________________________________


Pháp Thông, Pháp Minh hai tiểu đồ đệ của Tông Ấn nhớ kỹ chạy vào nói với thầy. Tông Ấn cũng là người có học, do hai chữ trước, ông ta biết Tế Điên muốn cười ông ta, vì biết mình tên là Thiết Ngưu, Tế Điên mới nói: "Ngưu" và "Lỗ tai trâu". Nay nghe đọc bốn câu thơ này, ông ta bèn đoán: - "Nữ tử sánh vai" chắc là chữ Hảo. "Lập tâm bên cấn quả vô nhai", ông ta lấy bút viết ra một hồi lâu rồi "a" lên một tiếng, nói: Phải rồi! Lập tâm là tâm đứng, đặt kế bên chữ Cấn là chữ Hận. Câu ba: "Phụng chui dưới lúa chim bay mất", nghĩa là chữ Phụng mất chữ Điểu còn lại bộ Nhân đem đặt dưới chữ Hòa thành chữ Thốc là trọc. Câu cuối: "Chữ can ló đầu phết trúng vai" là thêm dấu phẩy một bên là chữ Ngưu. Ráp bốn chữ lại là: Hảo Hận Thốc Ngưu - nghĩa là: Giận thằng Ngưu trọc lắm.

Tông Ấn trong lòng giận lắm nhưng không có cách nào bắt bẻ được, bèn kêu hai tiểu đi gặp Tế Điên, nói câu đó là: "Hảo Hận Thốc Ngưu" để Tế Điên phải tạ lễ. Hai tiểu hòa thượng đến Tây viện nói bốn chữ đó, ai nấy đều cười rộ. Tế Điên nói:

- Cũng được, để ta đưa xâu chuỗi cho hai ông cầm, rồi ta nói một câu hay lắm, để mấy ông đoán chơi.

Hai chú tiểu bước tới tiếp lấy xâu chuỗi trân châu, quả nhiên sáng ánh thật đẹp. Mọi người đều nói:

- Đạo Tế thiệt là khùng! Đáng tiếc vật quý như vậy mà nói đưa ai là đưa người đó.

Tế Điên cười ha hả, nói:

- Người xuất gia phải hoàn toàn một trần không nhiễm, bốn đại giai không. Các ông cho đó là vật báu, còn ta coi nó là đồ vô dụng, chỉ chác họa gây tai mà thôi, chẳng thể làm trường sanh bất lão được. Người xưa thường nói hai câu:

Không chứa của cải, không kết oán,

Ngủ được an nhiên, đi tự do.


Mọi người nghe rồi đều cười nói:

- Ông hãy nói đi! Bọn ta cũng đoán thắng một lần coi nào!

- Được, được.