DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 1052
  1. #1
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 105
    __________________________________________________ ______________________________________


    Triệu Đức Phương nghe nói khác nào chiêm bao mới tỉnh, nói;

    - Đa tạ Thánh tăng chỉ giáo. Nay tôi được một đứa cháu trai, có thể nhờ cậy được không?

    - Đứa cháu này sẽ làm rạng rỡ tông môn, sáng rực gia phong của ông đấy nhé!

    - Thế thì hay quá! Xin kính mời Thánh Tăng ly rượu.

    Ăn uống xong trời đã tối, Tế Điên cùng hai vị Sài, Đỗ nghỉ lại đó. Sáng hôm sau, Tế Điên thức dậy đòi đi cầu, rồi từ nhà Triệu viên ngoại đi đến ngã tư nội thành huyện Thường Sơn. Bên đường phía Bắc có một tòa lầu trước cửa đứng lố nhố 20 người chen chúc. Tế Điên hỏi:

    - Các vị làm gì đứng ở đây thế?

    Có mấy người đáp:

    - Bọn tôi chờ xem bệnh. Hứa tiên sinh ở đây là một danh y, mỗi ngày ông ta chỉ chẩn trị 20 người thôi. Quá số không nhận xem, phải đến sớm mới được nhận. Bọn tôi đến sớm để chờ lấy số trong khi tiên sinh hãy còn chưa thức.

    Tế Điên nói:

    - Phải đó, để ta đi kêu ổng dậy.

    Nói rồi xăng xái đi đến cánh cửa kêu lớn:

    - Có bệnh coi mạch đây! Chưởng quỹ chưa dậy à?

    Bên trong cổng, một vị quản gia đi ra nói:

    - Này Hòa thượng, ông đừng nói bậy bạ. Coi bệnh làm gì có chưởng quỹ?

    - Vậy có phổ ky hả?

    - Cũng không có phổ ky, ở đây chỉ có tiên sinh thôi.

    - Vậy kêu tiên sinh dậy đi. Ta muốn xem bệnh.

    Nói tới đó thì từ bên trong vị tiên sinh bước ra. Tế Điên nhìn thấy vị tiên sinh này đầu đội khăn văn sinh màu thúy lam, mình mặc áo văn sinh cùng màu, lưng cột dây tơ, chân mang giày đế cao. Vị tiên sinh này vốn là thầy thuốc ở địa phương tên là Hứa Cảnh Thôi. Sáng nay vừa mới thức dậy, nghe bên ngoài có tiếng kêu khám bệnh, hỏi chưởng quỹ ồn ào, bèn bước ra xem. Hứa Cảnh Thôi bước ra thấy có một ông Hòa thượng kiếc đứng sẵn, bèn hỏi:

    - Hòa thượng cần việc chi?

    - Ta muốn khám bệnh.

    Hứa tiên sinh nghe nói nghĩ thầm: "Cứ khám bệnh cho ông ta là xong". Bèn đưa Tế Điên vào phòng, Tế Điên nói:

    - Cả người ta đau ngứa, cặp đùi cứng ngắc khó chịu hết sức.





  2. #2
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 105
    __________________________________________________ ______________________________________


    Hứa tiên sinh nói:

    - Đưa tôi chẩn mạch thử xem.

    Tế Điên bèn đưa giò ra. Hứa tiên sinh bảo:

    - Đưa tay ra kia mà!

    - Ta tưởng là coi mạch trên giò chớ!

    Nói rồi đưa tay ra bắt mạch. Tiên sinh nói:

    - Tôi chẩn mạch ở cạnh bàn tay kia.

    - Chớ không phải chẩn mạch ở lòng bàn tay sao?

    Hứa tiên sinh chẩn mạch hồi lâu, nói:

    - Hòa thượng ơi, ông không có bệnh gì hết mà!

    - Có bệnh chớ!

    - Tôi xem mạch của ông sáu bộ bình hòa thì đâu có bệnh gì.

    - Ta có bệnh chớ! Chẳng những ta có bệnh mà ông cũng có bệnh nữa! Bịnh của ông đây nếu ta không trị thì không hết được đâu.

    - Tôi có bệnh gì đâu?

    - Âm thai, quỷ thai lớn tổ bố trong bụng ông đó.

    - Hòa thượng đừng nói bậy nói bạ chớ.

    - Nói bậy hả? Ta với ông kéo nhau lên quan xem thử.

    Nói rồi Tế Điên nắm dây lưng của Hứa tiên sinh lôi tuột ra ngoài. Ai nấy cản lại, hỏi:

    - Chuyện gì mà kéo lên quan thế?

    Tế Điên đáp:

    - Mấy người đừng có xía vô.

    Nói rồi kéo đi, ai cản cũng không được. Tế Điên kéo thẳng một mạch đến huyện Thường Sơn. Khi đến cổng huyện, Tế Điên hô to:

    - Âm thiên đại lão gia! Tình thiên đại lão gia ơi! Oan uổng cho tôi lắm mà.

    Các quan nhơn đang muốn cản lại, quan huyện nhìn ra thấy Tế Điên bèn dặn bảo đưa Tôn Khang thị ra ngoài rồi đứng dậy, nói:

    - Xin mời Thánh tăng ngồi.





  3. #3
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 105
    __________________________________________________ ______________________________________


    Quan huyện cũng có quen biết với Hứa Cảnh Thôi vì ông ta có đến nha môn khám bệnh. Quan huyện hỏi:

    - Bạch Thánh tăng! Ngài cùng Hứa tiên sinh đến đây có việc chi?

    Tế Điên đáp:

    - Lão gia có hỏi đến ta xin thưa: Ngày hôm qua đang ở nhà Triệu Đức Phương, ta bị bệnh. Triệu viên ngoại thấy ta bị bệnh bèn bảo mời danh y Hứa Cảnh Thôi đến khám bệnh cho tạ Nhưng mà ông ấy đòi tiền xe quá đắt, bước ra cửa phải 6 điếu, đi đến đầu làng phải 12 điếu, đi qua 5 dặm đường phải 24 điếu. Ta bảo: Đắt quá! Thôi, để ta tự đi vậy. Sáng sớm hôm sau, Triệu viên ngoại đưa cho ta 50 lượng bạc, từ Triệu gia trang ta đi hơn 20 dặm đường mới đến nhà Hứa tiên sinh để chẩn mạch. Ông ấy hỏi ta: Có tiền không? Ta đáp: Có tiền đây. Rồi móc 50 lượng ra để trên bàn. Ông ấy gom tiền đút vào túi áo rồi bảo ta: Nộp tiền cho ông ấy là hết bệnh ngay, khỏi phải uống thuốc. Ông ấy bảo ta về đi, ta đòi tiền lại, ông ấy không chịu trả, nhơn đó mà ta níu ông ấy đến quan đây.

    Quan huyện nghe nói cho là lạ lùng hết sức, bèn hỏi:

    - Hứa Cảnh Thôi! tại sao ông dám gạt tiền Thánh tăng như vậy?

    Hứa Cảnh Thôi đáp:

    Bẩm lão gia! Y sinh nào dám vô lễ như vậy. Tôi nguyên việc nhà quá bận rộn nên dậy hơi trễ. Vừa mới thức dậy nghe bên ngoài có người kêu lớn, tôi bước ra xem thì gặp vị Hòa thượng này. Ông ấy kêu tôi khám bệnh. Tôi khám thấy ông không có bệnh gì cả, nhưng ông lại nói tôi có bệnh, có một cục âm thai, quỷ thai tổ bố ở trong bụng. Nói rồi ông ta kéo tôi lên quan. Chớ tôi có gạt tiền bạc gì của ông đâu!

    Tế Điên nói:

    - Ngươi đừng có nói trớ! Vậy chớ cái gì giấu trong lòng ngươi đó? Nếu lão gia không tin thì bảo hắn mở dây lưng giũ giũ thử xem!

    Quan huyện hỏi;

    - Này Hứa Cảnh Thôi! Trong lưng ngươi có tiền không?

    - Bẩm lão gia, không có!

    - Nếu không có thì ngươi cởi thắt lưng giũ thử xem!

    Hứa Cảnh Thôi mở cởi dây tơ ra, giũ mạnh, quả nhiên rơi ra trên đất một cuộn giấy. Hứa Cảnh Thôi định lượm lấy, nào ngờ Tế Điên nhanh tay lượm trước đưa cho quan huyện nói:

    - Lão gia xem thử.

    Quan huyện cầm cuộn giấy mở ra xem, thấy tuồng chữ viết tháo, đề là:

    Lôi Minh, Trần Lượng kẻ ác tâm

    Cấu kết quản giao chúng lục lâm

    Việc trước phá lao cùng cướp ngục.

    Cứu thoát Uẩn Phương, chúng dự phần.


    Quan huyện xem rồi hỏi:

    - Này Hứa Cảnh Thôi! Đây là tờ giấy gì, ở đâu ngươi có thế?





  4. #4
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 105
    __________________________________________________ ______________________________________


    - Bẩm lão gia, tôi lượm.

    - Mới sáng sớm mà ngươi lượm ở đâu vậy?

    - Bẩm lão, gia tôi lượm ở trong viện.

    - Lượm sao mà khéo thế!

    Tế Điên nói:

    - Xin lão gia cho kêu Tôn Khang thị lên.

    Lập tức quan Tri huyện cho người đòi Tôn Khang thị đến công đường, Khang thị hỏi

    - Hứa hiền đệ! Chú cũng đến đây à?

    Hứa Cảnh Thôi hỏi:

    - Tẩu tẩu! Sao chị lại ở đây?

    Quan huyện hỏi:

    - Này Tôn Khang thị! Ngươi có quen biết với Hứa tiên sinh này ư?

    Tôn Khang thị đáp:

    - Bẩm lão gia! Khi còn sống, chồng tôi mở tiệm bán thuốc, có kết làm anh em với chú đây. Khi chồng tôi bịnh nặng, chú đây chữa trị chọ Đến lúc chồng tôi qua đời có chú ấy giúp đỡ lo việc chôn cất. Sau khi mai táng xong, tôi mới nói với chú ấy: - Nhà tôi góa bụa nhiều tiếng thị phi, nếu có việc gì cần tôi sẽ cho người đến mời. Còn nếu không, chú khỏi phải đến nữa. Từ ấy chú ấy không đến nhà tôi nữa. Nhưng trước sau vẫn là chỗ quen biết.

    Tế Điên lại nói:

    - Hãy đưa Tôn Nhị Hổ lên hầu đi.

    Khi Tôn Nhị Hổ lên công đường, hỏi Hứa Cảnh Thôi:

    - Hứa đại thúc cũng đến đây à?

    Quan huyện hỏi:

    - Này Tôn Nhị Hổ! Ông ta kết làm anh em với anh của ngươi, tại sao ngươi kêu ông ta là đại thúc?

    Tôn Nhị Hổ thưa:

    - Bẩm lão gia, đúng đấy! Trước đây tôi cùng Hứa tiên sinh luận là anh em, nhưng vì tôi hay đến mượn tiền ông ấy, mượn 10 điếu cho 10 điếu, mượn 8 ngàn cho 8 ngàn, tôi không dám coi là anh em nữa nên gọi là đại thúc.

    Tế Điên nói:

    - Cho đưa họ ra ngoài hết đi.

    Quan huyện lập tức cho đưa mọi người ra khỏi công đường. Tế Điên nói:

    - Chỉ đưa một mình Tôn Nhị Hổ lên thôi.

    Sau khi Tôn Nhị Hổ vào lại công đường, Tế Điên nói với Tôn Nhị Hổ:

    - Này Tôn Nhị Hổ! Vừa rồi Hứa Cảnh Thôi đã nói hết rồi. Phần ngươi có chịu cung khai chăng? Lão gia sẽ cho người kẹp ngươi để khảo tra đó.

    Quan Tri huyện nghĩ thầm: "Thế thì hay quá! Hòa thượng đã phân xử cho mình đây!". Nghĩ rồi lập tức cho người bày kềm kẹp ra để khảo tra Tôn Nhị Hổ. Tôn Nhị Hổ lật đật thưa:

    - Lão gia không cần phải động hình. Hứa Cảnh Thôi đã nói hết, tôi cũng không dấu làm chi.

    Quan huyện hỏi:

    - Ngươi cứ tình thật khai ngay, ta sẽ châm chước.

    Tôn Nhị Hổ từ đầu tới đuôi thuật qua một lượt. Quan huyện nghe nói mới vỡ lẽ.





  5. #5
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 106
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 106

    Tìm thầy thuốc minh oan ở Trường Sơn huyện
    Phá kỳ án, liệt phụ may gặp cứu tinh.


    Tôn Nhị Hổ nghe Hứa Cảnh Thôi đã cung khai hết, bèn nói:

    - Lão gia không cần động hình, tôi xin khai hết. Nguyên tôi thường hay kiếm Hứa tiên sinh mượn tiền. Một hôm ông ấy nói với tôi: - Này Tôn Nhị Hổ! Chú là tài chủ đó! Tôi nói: - Tôi mà là tài chủ gì? Ông ấy nói: - Anh em chú bác với chú đã qua đời rồi. Chú khuyên bà chị dâu cải giá đi, thì gia tài của ông ấy khoảng 3 vạn lượng bạc, bà ta mang đi 1 vạn, chia cho bà con 1 vạn, còn 1 vạn lượng về phần chú. Như vậy chú không phải là tài chủ là gì? Phàm việc gì mưu sự do người mà thành sự ở trời cả! Tôi nghe nói cũng phải, bèn đem việc đó bàn với chị dâu, bị bà ấy mắng cho một trận, và từ đó không cho tôi đề cập đến việc đó nữa. Sau đó Hứa tiên sinh thường hỏi tôi: - Chú có nói chuyện ấy với chị chú chưa? Tôi nghĩ rằng: "Vợ Ông ấy mới chết, chắc là ông ấy muốn chị dâu mình đây!". Tôi bèn giận ông ấy và nói: - Để tôi nói giùm cho ông. Ông ấy nói: - Tôi chỉ thích chị dâu của chú, còn gia sản không để ý tới, chỉ sợ chị dâu chú không bằng lòng thôi! Tôi nói: - Để tôi nói giúp thử xem. Tôi mượn cớ mai mối, thường đến ông ta mượn tiền luôn. Một hôm ông ấy nói: - Này Nhị Hổ! Chú cứ mượn tiền tôi hoài mà sao chú không chịu nói giúp tôi với chị dâu của chú cho tôi? Tôi đáp: - Thôi, ông dẹp ý nghĩ đó đi! Chị dâu tôi không chịu cải giá. Ông ấy nói: - Tôi thấy chị dâu của chú ngồi bán kim chỉ trước cửa nhà mà bụng càng ngày càng lớn, trong đó chắc có duyên cớ gì đây! Ông ấy lại nói: - Này Nhị Hổ! Tôi đưa cho chú một con dao, chú hãy đi hỏi chị dâu chú cái bụng lớn của bà ấy là tại làm sao? Bà ấy phải nói tư thông với ai, chú nhân đó đuổi bà ấy ra khỏi cửa, thì gia tư ấy há chẳng thuộc về chú ư? Tôi cho là đúng, bèn cầm dao đến nhà bà chị dâu, đúng lúc bà giúp việc đi vắng. Tôi đang hạch tội chị dâu, thì Lôi Minh, Trần Lượng bước vào khuyên can. Tôi đem việc này nói với Hứa tiên sinh. Ông ấy bảo: - Không hề chi, tôi có quen với Đỗ tiên sinh ở phòng hình sự. Ông ấy dạy tôi đánh vào đầu có thương tích để tố cáo lên quan huyện, rồi ông ấy giúp tôi trị tội Lôi Minh và Trần Lượng. Đó là những sự việc đã qua, tôi xin thật tình khai đúng.

    Quan Huyện bảo thơ ký hình sự ghi chép lời cung, rồi lập tức truyền đưa cả bọn Tôn Khang thị, Hứa Cảnh Thôi đồng lên quan đường. Thư ký hình sự đọc lớn lời khai trước mọi người. Hứa Cảnh Thôi sợ đến mặt mũi tái xanh. Quan huyện vỗ kỉnh đường hét:

    - Hứa Cảnh Thôi! Ngươi là người có học, sao dám mưu đoạt tiết trinh người sương phụ, phá hoại gia cang của người! Ngươi có biết mình phạm pháp hay không? Giờ ngươi chịu đánh hay chịu phạt?

    Hứa Cảnh Thôi lật đật quỳ xuống thưa:

    - Bẩm lão gia! Chịu đánh là sao? chịu phạt là sao?

    - Chịu đánh là đánh ngươi cho thật nặng. Còn chịu phạt là đánh ngươi 100 giới xích rồi phạt ngươi 3.000 lượng bạc để làm tấm bia trinh tiết cho Tôn Khang thị.

    Hứa Cảnh Thôi vội đáp:

    - Y sinh tình nguyện chịu phạt.

    Quan huyện bèn ra lịnh đánh Hứa Cảnh Thôi 100 giới xích ngay tại quan đường, rồi phái người áp giải Cảnh Thôi về lấy tiền. Quan huyện lại nói:

    - Này Tôn Nhị Hổ! Ngươi vô cớ đặt điều, cầm dao hành hung hiếp đáp người quả phụ, mưu đoạt gia sản người, tội đó không thể dung thạ Bây đâu, đè hắn xuống đánh 40 mươi thước lớn cho ta! Chiếu theo luật Tống triều, cùm hắn 100 ngày rồi thả.






  6. #6
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 106
    __________________________________________________ ______________________________________


    Quan huyện day qua hỏi:

    - Bạch Thánh tăng, người xem bụng của Tôn Khang thị như thế nào?

    - Bụng này là có thai đó!

    - Thánh tăng không đùa chớ? Cô ta ở góa 3 năm nay làm sao có thai được?

    - Lão gia không tin thì kêu cô ta đến trước huyện đường khám thử. Thai này không giống với thai bình thường đâu!

    - Làm sao mà để khám nghiệm ở quan đường được?

    - Tế Điên móc ra một cục thuốc đưa cho bà mụ bảo đưa Khang thị vào phòng trống sanh. Bà mụ đưa Khang thị vào phòng trống cho uống thuốc, lập tức sanh ra một bào thai huyết. Bọc trắng huyết đỏ, lớn bằng trái dưa hấu. Bà mụ cầm ra trước quan đường đưa cho quan huyện xem. Tế Điên che mặt nói:

    - Hãy cầm đem chỗ khác đi!

    Quan huyện hỏi:

    - Đó là cái gì vậy?

    Tế Điên đáp:

    - Đó là huyết thai do khí đọng trong huyết mà thành. Người phụ nữ lấy kinh huyết làm chủ: một tháng không có kinh gọi là tật kinh; hai tháng không có gọi là bệnh kinh; ba tháng không có gọi là bế kinh; bảy tháng không có gọi là lao huyết phòng. Cục huyết thai này cũng là bệnh về huyết mỗi tháng một lớn.

    Quan huyện chừng đó mới rõ, bảo lính đưa Tôn Khang thị về nhà. Quan huyện lại hỏi:

    - Bạch Thánh tăng! Còn Lôi Minh và Trần Lượng bây giờ mình phải xử trí thế nào? Hồi nãy trước công đường, Lôi Minh la hét lớn tiếng, rút dao hành hung, tôi đương muốn ghép tội chung với Uẩn Phương thì vừa gặp Thánh tăng đến.

    Tế Điên nói:

    - Hôm Hòa thượng ta đi, có để lại một tờ giấy nhét dưới ống đồng, lão gia lấy ra xem thì rõ.

    Quan huyện bèn trút ống đồng ra quả nhiên có một tờ giấy xếp lại. Quan huyện mở ra xem, thấy có bốn câu thơ:

    Quan Huyện anh minh khéo xét phân,

    Chớ lầm người tốt với tặc nhân.

    Tại nhà Mã Tuấn bắt tặc đảng

    Góp sức đồ nhi Dương, Lôi, Trần.


    Quan huyện xem xong nghĩ thầm: "Té ra Lôi Minh, Trần Lượng là môn đồ của Thánh tăng mà mình không rõ". Lập tức ra lệnh cách chức Hình phòng là Đỗ Phương vì giả công làm tư, ham của hối lộ viết lệnh công văn làm hại người hiền. Sau đó mới phái người kêu Lôi Minh, Trần Lượng lên trả con dao lại cho Lôi Minh và thưởng hai người 10 lượng bạc. Lôi Minh, Trần Lượng tới chào sư phụ. Tế Điên nói:

    - Ta bảo hai con đi làm việc cho ta, dọc đường đừng có xen vào việc của ai hết mà không nghe!






  7. #7
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 106
    __________________________________________________ ______________________________________


    Trần Lượng nói:

    - Nếu không có sư phụ đến kịp lúc thì oan uổng này không biết làm sao bày tỏ!

    - Thôi hai con hãy đi mau đi.

    Lôi Minh, Trần Lượng cám ơn quan huyện, từ biệt Tế Điên, rồi đi ra khỏi nha môn. Hai người cứ theo đường lớn mà đi tới, đến mặt trời lặn, thấy phía trước có một tòa thôn trang nằm bên đường. Hai bên đường đều có phố xá buôn bán. Hai người vào một quán rượu hiệu là Tam Ích. Phổ ky mời hai người lên Bắc thượng phòng, lấy nước rửa mặt và mời uống trà. Hai người kêu cơm rượu ăn uống. Vì đi suốt ngày mệt nhọc, hai người cởi áo mở thắt lưng ngủ vùi. Sáng hôm sau dậy sớm, Lôi Minh dòm lại thấy đồ đạc còn nguyên, mà chiếc quần của mình đâu mất, bèn hỏi:

    - Lão nhị, có dấu cái quần của ta chăng?

    Trần Lượng đáp:

    - Đâu có!

    Rồi nhìn lại, chiếc quần của mình cũng "không cánh mà bay". Trần Lượng nói:

    - Lạ thiệt! Cái quần của tôi cũng đâu mất tiêu rồi.

    Hai người thức dậy choàng áo anh hùng ngồi đó chịu trận, định bụng kêu phổ ky hỏi thăm, nhưng chẳng lẽ lại nói chuyện mất quần! Trần Lượng nói:

    - Này nhị ca! Không cần phải tìm kiếm làm chi! Cứ đưa tiền cho phổ ky mua cho ta hai cái quần, mắc rẻ gì cũng được.

    Phổ ky nói:

    - Được! Hai vị muốn mua quần cũng vừa đúng lúc! Hồi sáng sớm, ở bên phòng phía Đông có một vị khách cầm hai cái quần bảo tôi đi cầm giùm hoặc bán cũng được, với giá 20 lượng. Tôi không biết bán ở đâu nên không nhận. Mà thấy ông ta hình như hơi khùng khùng thì phải.

    Trần Lượng nói:

    - Chú cầm về đây cho chúng tôi xem thử!

    Phổ ky đi ra, một lát cầm về hai cái quần. Trần Lượng xem lại, chính là hai cái quần của bọn mình. Hai người bèn lấy quần mặc vào. Phổ ky dòm thấy, nghĩ thầm: "Té ra hai người này không có quần đây mà!". Lôi Minh nói:

    - Này phổ ky! Người bán quần đó ở đâu? Chú đưa bọn ta đến gặp ông ấy.

    Phổ ky gật đầu, đưa Lôi Minh, Trần Lượng đến phòng Đông. Vừa bước vào cửa, nghe bên trong có tiếng nói giọng khẩu âm phương Nam:

    - Chao ơi! Thằng nhãi ranh đó cầm chiếc quần đi bán ở đâu mà bây giờ chưa thấy về.

    Phổ ky nói:

    - Bán ở trong viện đây thôi mà!

    Hai người lớn bước đi thẳng vào trong viện. Dựa vào tường phía Bắc đặt một chiếc bàn, kế đó là một cái bàn bát tiên với hai chiếc ghế dựa. Một người đang ngồi trên ghế dựa, đầu đội khăn võ sinh công tử màu thúy lam có hai tua bỏ thõng, mình mặc áo choàng thúy lam, lưng thắt dây loan đái 5 màu, mang giày đế mỏng, gương mặt trắng trẻo, mày to mắt sáng, nhân phẩm khác người. Lôi Minh dòm thấy người này, nói:

    - A, cái thằng này! Mi dám đùa với hai anh em ta hử?






Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •