DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 1052
  1. #1
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 66
    __________________________________________________ ______________________________________


    Tế Điên bèn nhắm ngay ót người đứng trước thổi phù một cái, người này nghe ót mình lạnh toát bèn ngoái đầu lại, Tế Điên thừa kẽ hở lại chen lên trước. Người này quay lại cự nự:

    - Hòa thượng, sao nhè ót tôi mà thổi lạnh toát vậy?

    - Có con muỗi đậu trên cổ anh, ta sợ nó đốt anh, ta thổi cho nó bay đi ấy mà.

    Tế Điên lại nhắm cổ người trước mặt thổi một phát, người này vừa quay lại, Tế Điên chen lên phía trước. Người ấy quay lại cự nự:

    - Ông Hòa thượng này, thổi vô ót tôi chi vậy?

    - Con muỗi trên cổ anh kia bay sang đậu trên cổ anh, ta thổi để đuổi nó giùm anh đó.

    Tế Điên vào tới bên trong thấy một chàng trai chừng 20 tuổi đang nằm trên đất, không một mảnh vải che thân, đầu óc rối bù, nhưng dáng vẻ là người nho nhã. Có người hỏi:

    - Vì sao chú phải ra nông nỗi này?

    Chỉ nghe người ấy trả lời độc một câu: Khát quá!

    Có người hỏi: Chú quê quán ở đâu?

    - Khát quá!

    - Tên họ chú là gì?

    - Khát quá!

    - Tại sao không mặc áo quần gì hết vậy?

    - Khát quá!

    Tế Điên nói:

    - Chú này chắc tên là Khả Ô, người ở huyện Khổ A đây.

    Mọi người nói:

    - Hòa thượng đừng bậy bạ chớ!

    Tế Điên bèn chạy qua một tiệm kế bên kêu:

    - Này chưởng quỹ, ông cho ta mượn cái chén lấy nước cho anh chàng trần truồng này uống. Anh ta kêu khát dữ quá kìa.

    Chưởng quỹ kêu:

    - Chúng tôi không cho mượn đâu, khát quá mà uống nước vào có là tự tử, chúng tôi không muốn vạ lây đâu.





  2. #2
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 66
    __________________________________________________ ______________________________________


    Tế Điên thấy bên vườn rau kia có người đang kéo nước bèn đi đến, hỏi:

    - Này chú, ở đây có giếng không?

    Người kéo nước kia hỏi:

    - Hỏi chi vậy?

    - Để nhảy xuống giếng.

    - Muốn nhảy xuống giếng thì đi chỗ khác mà nhảy, chúng tôi không cho nhảy ở đây đâu.

    - Mấy chú có thùng không? Cho ta mượn thùng múc một ít nước.

    - Ông vừa nói gì đó rồi lại đòi mượn thùng của tôi, ông nói nhảy xuống giếng, tôi có thùng cũng không cho ông mượn đâu!

    - Chú không cho ta mượn thùng, ta sẽ nhảy xuống giếng để cho chú bị vu án mạng lên quan chơi.

    - Nếu ông muốn chết thì cứ nhảy xuống giếng, tôi cũng liều lên quan cho, chỉ sợ Ông không dám chết thôi.

    - Chú coi ta dám chết không nào?

    Nói rồi Tế Điên nhảy ngay xuống giếng. Người kia sợ quá lật đật chạy lại xem, thấy Hòa thượng không nhảy xuống giếng mà quéo chân vào miệng giếng thả mình xuống như ngọn đèn cầy cắm ngược. Tế Điên lấy mũ của mình múc nước, may mà mực nước không sâu lắm. Người kia thấy vậy, bèn nói:

    - Hòa thượng, ông làm tôi sợ hết vía. Để coi bây giờ ông làm sao lên được cho biết?

    Tế Điên sử dụng thức "Lý ngư phiên thân" lộn mình nhẩy vọt lên, nói:

    - Ta không cần mượn thùng của chú, chú thấy ta lấy cái mũ này múc nước được không nào?

    Nguyên chiếc mũ này bị bùn ghét dính đầy nên đựng nước không rịn chảy. Tế Điên cầm chiếc mũ đựng nước đến trước anh chàng lõa thể cho anh ta uống rồi cởi Tăng bào ra đắp trên mình anh ấy. Chẳng bao lâu, mình anh ta rịn mồ hôi cùng khắp. Mọi người thấy vậy nói:

    - Khá rồi đó.

    Kế nghe anh ta kêu "trời ơi" một tiếng rồi mắng lớn:

    - Hay cho ông Hòa thượng, ông làm cho tôi khổ đến bực nào.

    Mọi người thấy anh ta mắng vãi như vậy, bất bình nói:

    - Cái anh này thiệt chẳng biết điều gì hết! Hòa thượng đã kiếm nước cho anh uống; lấy Tăng y đắp cho anh, anh mới ra được mồ hôi khỏe khoắn như vậy mà lại chẳng thèm cám ơn, còn đi mắng ngược lại Hòa thượng, thiệt là lấy oán báo đức, vô lễ hết chỗ nói!






  3. #3
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 66
    __________________________________________________ ______________________________________


    Anh ta ho lên một tiếng rồi nói:

    - Các vị không biết nên rầy đó thôi. Người tôi mắng không phải là ông Hòa thượng này. Tôi họ Trương, tên là Văn Khôi, là một văn sinh tú tài, nhà ở Trương gia trang phía ngoài cửa Bắc huyện Long Dụ Nhân vì mấy năm nay gia đình sa sút, sống qua ngày rất khó khăn, tôi mới đến thành Lâm An tìm cậu mợ tôi, mượn đỡ 200 lượng bạc đem về nhà tìm cách làm ăn sống qua ngày. Không ngờ đi về đến giữa đường, tôi nghe đau bụng quá bèn ngồi nghỉ dưới gốc cây. Bỗng đằng kia đi lại một vị Hòa thượng hói đầu, mặt mày đỏ lưỡng có đầy chấm đỏ. Ông ta hỏi tôi tại sao lại ngồi đây. Tôi trả lời là bị đau bụng quá. Ông ấy móc cho tôi một viên thuốc đen, uống vào rồi tôi mụ đi, không biết trời đất là gì nữa. Ông ấy lục lấy sạch tiền bạc trong túi tôi rồi đi mất. Tôi bị mê luôn cho tới bây giờ, tôi không biết mình làm gì và ra sao nữa! Tôi mắng là mắng ông Hòa thượng kia đó.

    Mọi người cùng nói:

    - À ra thế!

    Tế Điên nói:

    - Chú mặc Tăng bào này vào rồi đi với ta nhé!

    Tế Điên đi trước, Trương Văn Khôi xúng xính trong Tăng y đi theo sau. Tới một tòa tửu lầu, Tế Điên đi thẳng vào. Phổ ky dòm ra thấy một ông Hòa thượng mặc cái áo rách hở cả lưng trần, chân mang dép cỏ, cùng đi với một người mặc chiếc áo Tăng bào rách tả tơi. Phổ ky định bụng là ăn mày nên nói:

    - A, này Hòa thượng, không có cơm thừa đâu.

    - Nói bậy đi! Đồ mới ngon không biết ta ăn chưa, nói gì đến đồ thừa.

    Tế Điên nói rồi dẫn Trương Văn Khôi thẳng ra hậu đường tìm một bàn ngồi xuống. Tế Điên kêu:

    - Này chưởng quỹ, ông đừng thấy bọn ta ăn mặc áo rách để hở lưng lòi da rồi coi thường. Tài chủ đến viếng chủ quán mà không hay đấy!

    Phổ ky nói: Phải đa!

    Tế Điên kêu:

    - Đem cho ta các loại chiên xào hầm nấu tổng kê 16 món thức ăn, hai bầu rượu Nhân Sâm Quế lộ.

    Phổ ky nói:

    - Nhân Sâm Quế Lộ tửu gia 1 điếu 200 tiền mỗi bầu.

    - Nhiều nhỏ gì! Bọn ta là người của xứ sâm lộ đây. Ở đó họ bán mỗi bầu đến hai điếu bốn trăm văn đấy. Ở đây bán rẻ phân nửa giá ở đấy thôi.

    - Phổ ky cũng không dám nói là không bán cho ông ta mà quán rượu cũng không có lệ ăn cơm phải trả tiền trước, nên đành phải lui cui lau bàn ghế, bưng dọn thức ăn và rượu thịt theo lời gọi. Tế Điến bảo trương Văn khôi ăn. Trương văn khôi nói:

    - Tôi không ăn đâu!

    - Tại sao lại không ăn?

    - Ăn rồi tiền đâu trả cho người ta.

    - Không tiền cũng chả có sao! Cứ ăn rồi hãy tính. Họ muốn đánh thì cứ tuột quần ra. Họ đánh nhẹ thì sợ cóc gì, còn họ đánh nặng thì mình được thêm tiền thuốc, có gì đâu mà sợ?

    Phổ ky ở một bên nghe không sót, biết rằng Hòa thượng "chịu đấm ăn sôi" đây.

    Tế Điên đang nói chuyện với Trương văn Khôi, bỗng từ bên ngoài có hai người tiến vào, một người la lên:

    - Hay cho Hòa thượng, ông trốn ở đây à?

    Nói rồi bước thẳng tới chỗ Tế Điên.






  4. #4
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 67
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 67

    Hai Ban Đầu Đói Khát Đi Tìm Hòa Thượng,
    Hai Hào Kiệt Quán Rượu Năn Nỉ Tế Công


    Nghe tiếng nói, phổ ky nhìn ra thấy hai người mặc áo quần nguyệt bạch, tay trái cầm cái trăn, từ bên ngoài đi vào. Đó chính là hai vị Ban đầu Sài nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh. Sau khi giao kết nhau trong trò chơi trốn kiếm (ú tim), hai vị này kiếm Tế Điên mãi không ra mà trong lưng không có một đồng nào cả, đành nhịn đói đi kiếm suốt đêm đến Tiểu Nguyệt Đồn. Suốt cả ngày hôm sau nhịn đói đi vòng Tiểu Nguyệt Đồn mấy lượt cũng không tìm thấy Tế Điên ở đâu cả.

    Hai người vừa đói vừa giận, đang đi thơ thẩn trên đường bỗng thấy Tế Điên với chiếc lưng trắng hếu sau lần áo rách cùng đi với một người mặc tăng y của Hòa thượng, đang tiến vào trong quán. Hai người vào quán. Gặp Tế Điên, Sài Đầu nói:

    - Hay cho ông Hòa thượng, ông trốn ở đây ăn sướng há, báo hại bọn tôi mang bụng đói suốt từ hôm qua.

    Tế Điên nói:

    - Tại miệng của hai vị lười biếng đó chớ. Tại sao lại không chịu ăn?

    - Không tiền thì lấy gì mà ăn!

    Phổ ky nghe họ đối đáp, nói:

    - Rồi, lại tới thêm hai thằng cha ăn quỵt.

    Sài, Đỗ hai người đói quá, ngồi xuống là ăn liền. Phổ ky lén vào báo với chưởng quỹ:

    - Ngoài trước có ông Hòa thượng kiếc đến trước với anh chàng mặt mày sáng sủa, tiếp đó lại có hai người xác xơ, đại khái đều là bọn không tiền cả.

    Chưởng quỹ nghe nói, dặn:

    - Đợi họ ăn xong sẽ tính!

    Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng có tiếng nói rổn rảng:

    - Này lão tam, chúng ta hãy vào đây uống ly rượu đã. Tòa Khánh Phong lầu này coi cũng đẹp đấy!

    Tiếng nói vừa dứt, từ bên ngoài tiến vào hai người. Người đi đầu mặt xanh, tóc râu đều đỏ, đội mũ tráng sĩ màu tía, tiền tụ bào cũng màu tía, lưng thắt dây da, chân đi vớ anh hùng bằng đoạn màu xanh; người đi sau mặt mày tuấn tú, phẩm mạo hơn người. Bọn họ chính là Phong lý vân yên Lôi Minh và thánh thủ bạch viên Trần Lượng. Hai người này đang ở nhà Mã Tịnh, sau khi Hoa Vân Long đi rồi, Mã Tịnh nói:

    - Lôi, Trần hai vị hiền đệ, hãy ở lại chơi với anh vài ngày.

    Lôi Minh, Trần Lượng đáp:

    - Huynh đài đừng lưu tụi tôi làm chi, chúng tôi có việc phải đi đây. Ngày mai chúng tôi xin cáo từ.

    Sáng hôm sau, Lôi, Trần xin cáo biệt. Mã tịnh nói:

    - Hai vị hiền đệ ăn cơm rồi hãy đi.

    Trần Lượng đáp:

    - Chúng tôi thiệt có việc gấp không thể nán lại được. Chúng ta là bạn giao tri, kể gì một bữa ăn?

    Liền đó hai người từ nhà Mã Tịnh hướng về phía Nam. Đến Khánh Phong lầu định uống tí rượu rồi đi tiếp. Bước vào tửu lầu, hai người đi thẳng ra sau hậu đường. Ngước đầu dòm lên họ thấy Tế Điên cùng hai vị Ban đầu đang ngồi uống rượu. Lôi Minh, Trần Lượng lật đật đến trước Tế Điên thi lễ. Chưởng quỹ thấy hai người ăn mặc chỉnh tề lại đến vái chào Hòa thượng kiếc, trong lòng cảm thấy rất lạ lùng.





  5. #5
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 67
    __________________________________________________ ______________________________________


    Lôi Minh hỏi:

    - Thưa sư phó, lão nhân gia từ đâu đến đây? Tại sao không mặc Tăng y mà để lưng trần ra vậy? Còn vị này là ai?

    Tế Điên bèn đem việc cứu Trương Văn Khôi thuật lại một lượt. Lôi, Trần bấy giờ mới vỡ lẽ. Tế Điên bảo:

    - Này Trần Lượng, con hãy dẫn Trương Văn Khôi ra tiệm sắm cho anh ta một bộ áo quần giầy vớ nhé!

    Trần Lượng vâng lời dẫn Trương Văn Khôi ra tiệm mua khăn áo văn sinh quần áo lót giầy vớ đủ cả. Về đến tửu quán đem Tăng y trả lại cho Tế Điên, rồi mọi người cùng vui vầy ăn uống.

    Tế Điên hỏi:

    - Lôi Minh, Trần Lượng, hai con có đem tiền theo không? Giúp đỡ cho Trương Văn Khôi với!

    Trần Lượng nói:

    - Con có bốn nén vàng, để lại hai nén, cho chú ấy hai nén. Mỗi nén đổi ra được 50 lạng bạc.

    Lôi Minh nói:

    - Con có 50 lạng bạc, đem cho chú ấy hết.

    Nói rồi hai người móc ra đưa cho Trương Văn Khôi.

    Trương Văn Khôi nói:

    - Tôi cùng hai vị bèo nước gặp nhau. Hai vị cho nhiều quá như vậy càng làm cho tôi thêm hổ thẹn.

    Lôi Minh nói:

    - Bốn biển đều là anh em, mấy lượng bạc nhỏ này không đủ nhét kẽ răng mà kể số gì!

    - Bốn người cùng nhau ăn uống xong, Lôi Minh và Trần Lượng mời Tế Điên đến một cái bàn vắng vẻ không người. Tế Điên hỏi:

    - Hai đứa nhỏ này, bữa nay tụi bây làm cái gì có vẻ quỷ quỷ yêu yêu kỳ lạ thế?

    Trần Lượng nói:

    - Thưa sư phó, xin lão nhân gia từ bi, từ bi cho! Xin nể mặt hai đứa con mà trở về Lâm An, đừng theo bắt Hoa Vân Long nữa. Chúng con xin dập đầu năn nỉ người.

    Tế Điên nói:

    - Hai con đừng kêu ta thôi bắt Hoa Vân Long thì tốt hơn. Trần Lượng con đi mua cho ta một tờ giấy, một cái phong bì rồi tới chưởng quỹ mượn một cây bút đem đến cho ta.

    Trần Lượng không biết Tế Điên định viết những gì, nhưng cứ ra ngoài mua giấy, phong bì và mượn bút của chưởng quỹ lại. Tế Điên bèn xoay lưng lại phía Lôi Minh, Trần Lượng viết một hồi rồi bỏ vào phong bì dán lại, ngoài bì thư vẽ hình cái bầu rượu là biểu hiệu của mình.

    Trần Lượng hỏi:

    - Sư phó viết thư chi vậy?

    - Ta đưa cho hai ngươi phong thư này mang đi. Lát nữa hai ngươi đưa Trương Văn Khôi về Trương gia trang ở ngoài cửa Bắc huyện Long Du xong, hai ngươi hãy tiến sang đường phía Tây ở cửa Bắc, nơi đó có một tòa tửu lầu tên là Hội Tiên lầu. Hai người hãy vào đó và lên lầu tìm một chiếc bàn sát bên cửa ngồi xuống giở lá thư này ra xem. Nếu tối hôm nay Hoa Vân Long không làm việc đó thì Hòa thượng ta không theo bắt nó nữa.




  6. #6
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 67
    __________________________________________________ ______________________________________


    Lôi Minh, Trần Lượng cũng không biết Tế Điên viết những gì trong thơ, hai người chỉ biết gật đầu nghe theo. Tế Điên nói:

    - Này ta nói cho biết, ta bảo các ngươi đưa Trương Văn Khôi về nhà mà các ngươi không chịu đưa tới nơi, Hòa thượng ta biết được là chết với ta đấy nhé!

    Lôi Minh, Trần Lượng đáp: Xin vâng !

    Sau khi đưa Trương Văn Khôi về nhà hai người nếu không vào cửa Bắc, không lên Hội Tiên lầu, Hòa thượng ta biết là chết với ta đấy nhé! Sau khi vào Hội Tiên lầu, không chịu lên lầu, không tìm một chiếc bàn sát cửa ngồi xuống, Hòa thượng ta biết được là hai ngươi chết với ta đấy nhé! Sau khi hai người vào ngồi ngay bàn sát cửa trên lầu mà không dở thư ra xem, Hòa thượng ta biết được là chết với ta đấy nhé!

    Lôi Minh, Trần Lượng nghe nói, lấy tính mạng cam đoan nhất nhất làm y theo lời dặn. Cất kỹ bao thư vào áo rồi tiếp tục ăn uống. Ăn uống xong, tính tiền cơm rượu rồi, Tế Điên nói:

    - Trương Văn Khôi, ta bảo hai người này đưa chú về nhà, chú theo hai người này về nhé !.

    Trương Văn Khôi dập đầu cảm tạ Tế Điên và cùng Lôi Minh, TGrần Lượng cáo từ ra đi khỏi quán rượu. Cứ theo đường lớn đi về phía huyện Long Du. Khoảng chừng 30 dặm không lấy gì làm xa, ba người thong thả đi tới cửa Bắc huyện mà không hay.

    Trương Văn Khôi nói:

    - Từ đây về nhà tôi không còn mấy bước nữa, xin mời hai vị ân công ghé nhà tôi nghỉ ngơi giây lát.

    Lôi Minh, Trần Lượng nói:

    - Nếu về gần tới nhà thì chú cứ về đi, bọn tôi có việc phải đi tiếp

    Trương Văn Khôi hai ba lần thỉnh mời mà Lôi Minh và Trần Lượng không nhận, bèn không cách nào hơn là cảm tạ hai người rồi từ biệt trở về nhà.

    Lôi Minh nói:

    - Tam đệ này, chúng ta đi đến cửa Bắc xem sao!

    Hai người tiến về cửa Bắc, đi qua phía Nam ngước mắt nhìn lên, quả nhiên bên đường phía Tây có một tòa nhà tên là Hội Tiên lầu. Trước cửa treo bảng chữ tửu rất lớn với mấy câu thơ:

    Lý Bạch rượu vào thơ trăm thiên

    Tràng An quán rượu ngủ liên miên

    Thuyền rồng thiên tử cho vời gọi

    Tạ từ: Thần hạ Tửu trung tiên.

    Và:

    Sáng ra uống chút đỉnh

    Trưa lại nhắm lai rai

    Hương nồng thêm quyến khách

    Sành điệu phải dừng xe.





  7. #7
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 67
    __________________________________________________ ______________________________________


    Bên trong vang ra tiếng dao thớt râm ran. Hai người thẳng vào bên trong, phía Nam là quầy hàng, phía Bắc là bếp lò. Hai người thẳng ra phía sau, nơi đó rất rộng rãi, dưới lầu bàn ăn kê đầy khắp, dựa vách tường phía Bắc là thang lầu. Vừa lên thang lầu, thấy có một cái bàn kê sát cửa.

    Lôi Minh, Trần Lượng vừa ngồi vào bàn thì nghe dưới lầu có tiếng người giành nhau trả tiền:

    - Hoa nhị ca không nên làm thế, khoản tiền ấy bọn tôi trả rồi.

    Trần Lượng nghe nói thế rất ngạc nhiên! Nhìn xuống dưới lầu quả nhiên là Hoa Vân long cùng hai người nữa đang dành nhau trả tiền ở dưới lầu. Một người có vẻ là tráng sĩ, đầu đội khăn tráng sĩ sáu múi mầu xanh, trên gắn 6 miếng kiếng nhỏ, mình mặc tiễn tụ bào màu xanh, lưng buộc dây loan đái bằng tơ, đi giầy đế mỏng, ngoài choàng áo cừu anh hùng màu lam, tuổi trạc ngoài 30 mươi, mặt vàng, mày nhỏ mắt tọ Người kia có dáng võ sinh, tuổi ngoài 20, gương mặt trắng xanh. Trần Lượng dòm xong nói:

    - Lôi nhị ca này, anh xem hai người đi với Hoa nhị ca kìa, bộ dáng không phải là người lương thiện.

    - Này tam đệ, chú đừng thèm để ý đến họ, chú mở phong thư của sư phụ ra xem trong đó nói gì!

    Trần Lượng lấy phong thư dán kín mở ra xem, lặng yên giây lát, nói:

    - Lôi nhị ca, anh xem đây, chuyện không xong rồi đấy!

    - Ta xem làm sao được? Ta có biết chữ nào đâu. Chú đọc cho ta nghe đi!

    - Sư phó viết tám câu thơ đây, để tôi đọc cho anh nghe:

    Hiệp tâm nghĩa khí rạng thiên thâu

    Thương cứu Vân Long phải lụy cầu

    Chờ đến canh ba Long Du huyện

    Nấp rình cửa bắc Triệu gia lầu.

    Rắp phạm gái tơ ra sức cứu

    Trừ ác ra tay chém giặc đầu

    Long tặc đêm nay chừa tật cũ

    Bần tăng quay gót tếch Hàng Châu.


    - Này nhị ca, ý của sư phó nói trong tám câu thơ này là Hoa Vân Long thế nào đêm nay cũng hái hoa ở Triệu Gia lầu. Sư phó lại nói: Nếu Hoa nhị ca tối nay không làm việc đó thì lão nhân gia sẽ không theo bắt ảnh nữa. Việc này thật là thiệt giả khó phân. Sư phụ bảo hai ta ngầm theo dõi để bảo hộ người liệt nữ trinh tiết đó. Chúng ta phải đi dò xem Triệu Gia lầu ở về hướng nào mới được.

    Lôi Minh nói: Phải đó.

    Hai người bèn kêu rượu, 4 đĩa thức nhắm. Ăn uống xong trả tiền cơm rượu rồi xuống lầu. Ra khỏi quán rượu, hai người đi về phía Bắc, thấy trước mặt có một ông già đầu tóc bạc phơ. Trần Lượng vội đến thi lễ, hỏi:

    - Xin hỏi lão trượng, ở đây Triệu Gia lầu ở chỗ nào? Xin lão trượng vui lòng chỉ giúp.

    Ông già ấy nghe hỏi thế bèn đáp:

    - Tôn giả hỏi thăm Triệu Gia lầu ư? Tiểu lão năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, sanh đẻ tại đây, ngõ ngách lớn nhỏ tôi đều thông hiểu cả, nhưng mà không có địa phương nào tên Triệu Gia lầu cả. À à, địa phương chúng tôi có một tài chủ họ Triệu, người ta gọi là Triệu thọ nhân. Nhà ông ấy có rất nhiều lầu, phòng.

    Trần Lượng nghe ông lão nói như vậy, lật đật nói trớ:

    - Phải rồi, người nhà chúng tôi bảo đưa đến đó một phong thư, dặn rằng ở cửa Bắc huyện Long Du có một người tài chủ họ Triệu nhà có nhiều lầu. Vừa rồi tôi nói không rõ ràng.

    - Mấy ông muốn kiếm nhà Triệu thiện nhân thì hãy đi về hướng Bắc, thấy bên Đông đường có tiệm gạo Đức Thái Dũ, phía Bắc ngõ ấy có con đường nhỏ tên là Hưng Long. Mấy ông theo con đường đó đi về hướng Đông, đến một cổng lớn ở phía Bắc đầu con đường Đông ấy thấy có một tấm biển lớn đề: "Lạc thiện hiếu thi", kế bên cây hòe lớn là nhà họ Triệu đấy.

    Lôi Minh, Trần Lượng hỏi thăm rõ ràng, hai vị anh hùng dự định tối nay đến thám họ Triệu Gia lầu, bảo hộ liệt nữ trinh tiết, bắt dâm tặc Hoa Vân Long.




Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •