DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Trang 30/106 ĐầuĐầu ... 2028293031324080 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 291 tới 300 của 1052
  1. #291
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 56
    __________________________________________________ ______________________________________


    Phổ ky vâng dạ trở vào, bụng nghĩ thầm: "Cái ông Hòa thượng kiếc này, ăn bữa cơm sang trọng như thế biết bao nhiêu tiền, sao không thay bộ y phục lành lặn khác có phải dễ coi hơn không? Để coi một lát họ ăn rồi lấy tiền ở đâu trả cho biết". Bụng nghĩ như vậy, một mặt cứ thoăn thoắt quét bàn cùi ghế, lau chén bát dọn lên. Trước hết đem các trái cây tươi, khô ra ăn chơi, kế đem thịt ướp chiên xào, thịt gà vịt cá, dọn lên đầy bàn. Tế Điên mời:

    - Hai vị ăn đi!

    - Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh biết trong túi không có tiền, nói:

    - Sư phụ ăn đi! Ăn cơm rồi không có tiền trả người ta, chúng tôi không dám đụng đũa đến!

    Không tiền cũng chẳng hề chi mà!

    - Không tiền, sư phụ nói làm sao với họ?

    - Ối, hơi đâu mà lo! Ăn rồi không có tiền thì thôi, họ đâu có làm chi nào? Còn họ muốn đánh hả? Cứ để cho họ đánh! Đánh nhè nhẹ kể như huề nợ, còn đánh nặng họ phải trả thêm mình tiền thang thuốc. Chừng đó mình lại có tiền chén nữa.

    Sài, Đỗ hai người cũng không dám ăn, nằm gục trên bàn mà chờ. Tế Điên vừa ăn nhậu vừa chê:

    - Vịt này chưa mềm, hải sâm còn cứng quá, món hầm này quá mặn, làm chưa đúng cách. Này Phổ ky, lại đây!

    - Đại sư phụ còn cần thêm gì nữa?

    Những thức ăn này đều chẳng vừa miệng tí nào. Ngươi hãy đem cho ta một con cá giếc sống, đầu đuôi nhúng nước sôi, đoạn giữa tẩm rượu còn vảy, đem trụng dấm.

    Phổ ky lật đật gọi đem lên. Tế Điên lựa chỗ nào ngon ăn trước, càng ăn sang lại càng khoái trá. Ăn nhậu một trận làm Phổ ky cũng phải thất kinh. Ăn xong, gọi phổ ky lại tính tiền. Tài phú tính toán một hồi nói:

    - Cộng chung tất cả là 24 lượng 4 tiền.

    - Có nhiều nhỏ gì. Kệ, bao nhiêu thì bao, ta cho thêm hai lượng nữa.

    - Cám ơn sư phụ!

    - Khỏi phải cám ơn! Duy có điều tiểu Tăng ra đi vội quá không kịp mang theo tiền.

    - Không tiền thì phải làm sao đây?

    - Ngươi bảo với chưởng quỹ để ta viết một tờ giấy nợ.

    - Tiểu quán không có giấy nợ.

    - Không có giấy nợ thì viết đại lên tấm bảng cũng được mà!

    - Viết trên bảng cũng là giấy nợ rồi! Đại khái là chúng tôi không bán chịu. Ông phải trả tiền mới được.

    - Ta hiện giờ không có tiền, ngươi tính sao thì tính.





  2. #292
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 56
    __________________________________________________ ______________________________________


    Phổ ky nghe nói, đến báo với chưởng quỹ:

    - Hòa thượng ăn hết 24 lượng 4 tiền, ông ấy không có tiền.

    Chưởng quỹ nghe báo, nổi giận nói:

    - Miệng hồng răng trắng, ăn nhậu bất kể, ưa ngọt không ưa mặn, đòi cay chẳng muốn chua; ăn xong chẳng trả tiền, đánh họ cũng chẳng xong! Nhưng việc này không muốn đánh cũng bắt phải đánh mới được. Tụi bây đâu, ráp lại đánh ổng cho ta.

    Tế Điên nghe nói như vậy mới hỏi: Này lão Sài, lão Đỗ, hai ông thấy làm sao đây?

    - Bọn tôi không biết phải làm sao nữa.

    Tế Điên nói: Này chưởng quỹ, ông đừng nóng vội. Ta sẽ biến tiền trả cho ông.

    - Ừ, Hòa thượng biến đi! Bữa nay không có tiền trả thì không được đâu nhé!

    Tế Điên đứng làm thinh một hồi lâu mới nói:

    - Chưởng quỹ nè! Để chúng ta thương lượng với ông một việc: Ta ăn của ông cái gì, sẽ mữa trả cho ông cái đó nhé!

    - Ông nói bậy bạ hoài! Mửa ra rồi tôi bán cho ai?

    Tế Điên vỗ bàn la lớn:

    - Eo ơi! 24 lượng 4 tiền ư!

    Phổ ky thấy vậy nói:

    - Khóc cũng phải trả tiền mà!

    Chưởng quỹ đang sửa soạn muốn đánh Tế Điên thì nghe bên ngoài có tiếng người nói lớn:

    - Này hiền đệ, chúng ta vào trong này uống ít ly rượu đã!

    Sau tiếng nói, thấy hai người vén rèm bước vào, theo sau mười mấy kẻ tùy tùng. Vừa thấy Tế Điên, hai người ấy lật đật tới vái chào.





  3. #293
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 57
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 57

    Tỵ nạn lại cứu người bị nạn;
    Lôi, Trần nhầm sa vào hắc điếm.


    Hai người vừa vén rèm bước vào, người đi đầu mình cao 9 thước, tam đình mở rộng, đầu đội khăn tráng sĩ màu xanh, mình mặc tiễn tụ bào bằng đoạn màu đen, lưng thắt dây tơ, chân mang giày xanh đế mỏng, mặt giống như vàng đen, mày đôi mắt lộ, mũi cao, miệng rộng. Vị này chính là Thiên vương Trịnh Hùng ở đường Phụng Sơn thành Lâm An, dắt theo mấy người tùy tùng. Đi sau Trịnh Hùng là một vị dáng vẻ võ sinh công tử, tuấn mã hơn người, họ Mã tên Tuấn, trác hiệu là Bạch kiểm chuyên chư, nguyên quán huyện Thường Sơn, rất có hiếu với mẹ già cũng như Trịnh Hùng. Mã Tuấn từ Trường Sơn đến Lâm An thăm Trịnh Hùng, thấy mẹ Trịnh Hùng đôi mắt sáng tỏ lại mới hỏi Trịnh Hùng:

    - Mắt lão thái thái, nhờ trị ở đâu mà lành mạnh như vậy?

    Trịnh Hùng mới đem việc lễ chúc thọ Tế Điên đến trị bệnh, mỗi mỗi kể lại tận tường. Mã Tuấn nghe rồi liền nói:

    - Tế Công ở chùa Linh Ẩn có trị được bệnh mắt à? Hiện nay mắt mẹ tôi không còn thấy nữa, vậy cảm phiền huynh trưởng dẫn tôi đi tìm thỉnh Tế Công.

    Trinh Hùng bằng lòng và hai người cùng đến chùa Linh Ẩn tìm hỏi thăm. Được trả lời là Tế Công đi khỏi, nghe đâu Thái thú Lâm An là Triệu Phụng Sơn thỉnh về Côn sơn trị bệnh rồi. Hai người nghe nói đành trở về không. Mấy lần trở lại đều không gặp Tế Điên. Mã Tuấn cáo từ về nhà, Trịnh Hùng nói:

    - Ta muốn đi theo hiền đệ một chuyến.

    Cả hai bèn thu thập hành lý, mua một ít đồ dùng, dắt theo mấy tên gia nhân rồi cùng khởi hành. Một hôm trên đường đi, trời đổ mưa lất phất, gặp một thị trấn, bên đường có một tửu quán. Trịnh Hùng nói:

    - Này hiền đệ, bọn mình vào đây uống rượu đã.

    Hai người tiến vào tửu quán, thẳng ra hậu đường. Nghe phía sau có tiếng la lớn, Trịnh Hùng ngó đầu vào xem, thì ra là Tế Điên. Thấy Tế Điên, Trịnh Hùng chạy tới cúi đầu thi lễ, hỏi:

    - Thưa sư phụ, mấy lúc này sư phụ có mạnh dõi không?

    Sài, Đỗ cũng nhận ra nói:

    - Trịnh đại quan nhân, hai vị từ đâu đến đây thế?

    Trịnh Hùng lúc đó mới nhận ra, hỏi:

    - Hai vị đầu mục, tại sao lại giả dạng như thế này?

    - Chúng tôi theo dõi việc cơ mật.

    Trịnh Hùng hỏi:

    - Sư phụ vừa la gì thế?

    - Eo ơi, họ khi dễ tức chết ta đi thôi!

    - Đứa nào dám khi dễ sư phụ vậy?

    Tế Điên lấy tay chỉ Phổ ky nói: "Đó, nó đó", làm phổ ky sợ xanh mặt. Sài đầu nói:

    - Trịnh đại quan nhân, ông đừng vội nóng, nên hỏi xem tại sao họ dám khi dễ lão nhân gia rồi ông sẽ biết.

    Trịnh Hùng hỏi: Thưa sư phụ, tại sao họ lại dám khi dễ lão nhân gia như thế?

    - Ăn cơm rồi họ không cho ta đi, chỉ lo đòi tiền thôi!





  4. #294
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 57
    __________________________________________________ ______________________________________


    Trịnh Hùng nghe trả lời cũng bắt tức cười, nói:

    - Ăn cơm của người ta đâu có lý không trả tiền cho họ. Đó không phải là họ khi dễ sư phụ đâu! Thôi ăn hết bao nhiêu, đệ tử trả cho. Mà sư phụ nè, sao sư phụ đi xa mà không mang tiền theo?

    - Sao lại không mang tiền? Mang đến 200 lượng đó chớ!

    Sài đầu nói: Mang theo 200 lượng bạc mà sư phụ cho người ta hết rồi. Không còn để lại một văn nào cả!

    Trịnh Hùng nói: Sư phụ nè, đã không có tiền thì đừng ngồi ăn, may mà có đệ tử tới, nếu không có đệ tử tới thì sao?

    - Nếu ông không tới thì ta đâu có ăn.

    Trịnh Hùng nghĩ: "À, té ra sư phụ ăn để mình trả đây mà". Nghĩ rồi lật đật kêu Mã Tuấn lại giới thiệu và sai phổ ky sắp dọn tiệc mới, gọi Sài, Đỗ cùng dự. Vừa mới ngồi vào bàn xong thì có hai người vén rèm bước vào. Người đi đầu dáng vẻ một văn sinh công tử, tướng mạo đẹp đẽ, đầu đội khăn lam, mình mặc áo bào thúy lam, đi vớ trắng vân hài rất là nho nhã. Người đi sau đầu đội khăn đoạn màu xanh, mình mặc áo nẹp nhỏ màu xanh, lưng thắt dây lụa, quần chẹt xanh, vớ trắng giày cao cổ, bên ngoài phủ một áo cừu mỏng màu xanh. Gương mặt người xanh trắng, đôi chân mày dính lại trên đôi mắt diều hâu, chiếc mũi quặp giữa hai gò má hóp, đầu thỏ mắt rắn, lưng rùa, eo rắn.

    Tế Điên dòm thấy biết ngay là kẻ bất lương.

    Nguyên người có dáng công tử ở huyện Long Du, họ Cao tên Quảng Thụy. Gia đình họ Cao là một tài chủ chuyên đổi bạc ở dưới cửa thành Long Du. Gia đình ấy có ba anh em mà chỉ có đứa con duy nhất là Cao Quảng Thụy. Chú, bác và cha của Thụy cưới cho anh ta ba người vợ, ai đẻ được con trai kể như là người nối nghiệp. Cậu của Cao Quảng Thụy có tiệm bán vải ở Lâm An, Thụy lên đó để học nghề buôn bán. Một ngày kia, Thụy xin với cậu về thăm nhà, cậu Thụy nói:

    - Cháu rời khỏi nhà không được, thôi thì khỏi phải trở lại học nữa!

    - Không phải cháu tơ tưởng việc nhà đâu, mà vì hôm qua cháu nằm mộng thấy dễ sợ lắm. Cháu thấy bà nội cháu mất, cháu không an tâm chút nào. Muốn xin về nhà để xem rõ thực hư đó thôi.

    Cậu Thụy nghe nói mới cho 10 lượng vàng đi đường. chính Thụy cũng có riêng hơn 20 lượng nữa đem theo. Khi đến Thiên Gia Khẩu vào quán ăn cơm, có ông già đến nói:

    - Xin đại gia thương tình cho ít đồng, để già này ăn cho đỡ đói!

    Cao Quảng Thụy nhìn lại thấy ông già râu tóc đều bạc phơ, lam lũ đáng thương quá, mới nói:

    - Thưa cụ, cụ cứ đến ăn cơm đi, Cao Quảng Thụy mới mở gói bạc, lấy ra một ít bạc cho ông cụ rồi mới trả tiền cơm. Khi vừa ra khỏi quán, có một người mặc áo xanh chạy tới hỏi:

    - Qúy khách họ chi?

    Cao Quảng Thụy thực thà đáp: Tôi người huyện Long Du, họ Cao.

    Tôi họ Vương tên Quý, cũng là người huyện Long Du đây. Vậy thì chúng ta là người đồng hương rồi. Ông già hồi nãy tôi thấy bộ dạng không phải là người tốt, ông ta là sơn tặc cướp đường đấy. Thấy bạn có nhiều tiền, thế nào lát nữa ông ấy cũng đợi bạn dọc đường cho coi. Chừng đó chẳng những bạn mất hết tiền mà tánh mạng cũng khó giữ nữa là đằng khác. Vậy chúng ta cùng đi chung để giúp đỡ nhau nhé!





  5. #295
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 57
    __________________________________________________ ______________________________________


    Cao Quảng Thụy xưa nay chưa từng đi xa, nghe nói như vậy sợ quá, bèn đồng ý cho Vương Qúy đi cùng. Đi đến một thị trấn, trời đổ mưa lâm râm, Vương Qúy nói:

    - Này hiền đệ, chúng mình hãy uống chút rượu rồi đi nữa!

    Hai người bước vào tửu quán. Tế Điên dòm ra biết là kẻ bất lương, bèn nhìn y chằm chằm, mắt không nháy, làm bọn Trịnh Hùng lấy làm lạ cũng đều quay đầu lại nhìn ỵ, Vương Qúy nói:

    - Này hiền đệ, thôi chúng ta tìm chỗ khác uống rượu đi!

    Hai người bước ra khỏi quán, đi tới trước gặp một rừng cây, bốn phía không có ai. Vương Qúy nói:

    - Đứng lại coi!

    - Đứng lại chi vậy?

    - Đã tới nhà ông nội mi rồi. Mi không nghe nói đến đại thái gia đây làm gì à? Ta họ Vương tên Quý, trác hiệu là Thanh miêu thần. Thanh miêu không lớn được là tại không có đường làm ăn; Thanh miêu lớn được là nhờ có cái ăn nhậu đó. Ta lâu nay làm nghề không vốn bên đường, mi mau đem tiền bạc quần áo nộp ngay cho ta, để ta đưa mi về chầu Diêm chúa sớm!

    Cao Quảng Thụy nghe nói sợ quá, sắc mặt tái xanh, nói:

    - Vương nhị ca, chúng ta là người đồng hương mà! Tôi xin đưa tiền hết cho anh, xin anh tha cho tôi được sống.

    Thanh miêu thần Vương Qúy cười ha hả, nói:

    - Mi đừng có vọng tưởng! Đại thái gia làm nghề không vốn này bao nhiêu năm đâu có để sổng một ai. Bây giờ ta thả cho mi hả, ngày mai chỉ cần mi cất tay một cái là tiêu mạng ta rồi. Mi lấy tay chỉ một cái nói: "Đây là tên cướp đường nè" thì mạng ta kể như đứt luôn. Bây giờ mau mau cởi quần áo ra đưa cho ta. Nếu không chịu, ta lấy dao rạch lấy, bán ra ít tiền, mi còn bị ta mắng chửi nữa. Xong việc mi đưa gáo dừa ra ta đưa về chầu Diêm tổ sớm. Nếu không nghe lời thì đừng trách ta bằm ngươi như cám.

    Cao Quảng Thụy nghe nói sợ quá, run lập cập, miệng nói chẳng thành lời, cũng cố sức năn nỉ:

    - Hảo gia gia, tôi xin đưa bạc cho gia gia đây.

    Vừa nói vừa móc bạc ra đưa, và nói tiếp:

    - Quần áo tôi cũng đưa ra hết, chỉ xin lại một cái quần lót. Chỉ cần gia gia cho tôi được sống, thì ơn này tôi không bao giờ dám quên.

    Vương Qúy cười nhạt, đáp:

    - Tiểu tử, đừng nói nhiều lời. Từ trước tới nay ta chưa phá lệ đó bao giờ!

    Cao Quảng Thụy thấy năn nỉ mãi không được, bèn nổi xung thiên, thò tay lượm hòn đá, nhắm ngay mặt Vương Qúy ném thẳng cánh. Vương Qúy cười ha hả, nói:

    - Mi thiệt là kẻ gan lớn bằng trời, nhè cọp mà dám vuốt râu chớ!





  6. #296
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 57
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nói rồi rút dao định chém. Bỗng nghe ở phía Tây khu rừng có tiếng la: - Hãy khoan, chữ Hợp!

    Vương Quý ngoái đầu nhìn lại thấy từ bên đó có hai người bước ra. Người đi đầu có thi rằng:

    Đầu to cổ ngắn dáng anh hào

    Mặt xanh râu đỏ lông tai bao,

    Bất bình nhân sự chuyên vai gánh,

    Trừ ác giúp dân chí thích nào!


    Người đi sau mặc áo bào thúy lam, đẹp đẽ khác thường. Hai người này chẳng phải ai khác mà chính là Lôi Minh và Trần Lượng.

    Hai người này khi bị Tế Điên dùng phép định thân chế ngự và bảo rằng cho bò cạp đốt, sợ hết nổi run bẩy bẩy. Khi Tế Điên đi khỏi họ mới cử động được và lật đật giở chân chạy trốn. Khi chạy đến cánh rừng này, trời bắt đầu nhểu hột, hai người chạy nấp dưới cây liễu tránh mưa. Lúc này tâm hồn họ bất định, bàn luận cùng nhau lát nữa không biết nên đi về đâu. Đương bàn luận tới đó thì thấy có hai người từ ngoài rừng đi vào. Trần Lượng nhìn thấy nói:

    - Nhị ca, anh có thấy hai người mới đi vào đó không? Một người có vẻ nho nhã thật thà, còn người kia coi bộ có vẻ đầu trộm đuôi cướp gian manh quá! E có chuyện gì xảy ra đây?

    Đang lúc nghi đoán như vậy thì hai người đã vào rừng rồi và nghe Vương Qúy kêu Cao Quảng Thụy lại, nạt nộ không ngớt. Lời hai người ấy nói, Lôi Minh và Trần Lượng đều nghe rõ mồn một.

    Thấy bộ tướng của Lôi Minh, Trần Lượng, Vương Quý sợ dựng tóc gáy, hỏi:

    - Xin hỏi quý danh của nhị vị?

    - Tôi họ Lôi tên Minh.

    - Tôi họ Trần tên Lượng.

    Vương Quý nói:

    - Cao danh của hai vị tôi đã nghe qua. Vị này có phải là Phong lý vân yên Lôi Minh, Lôi đại thúc chăng? Còn vị này có phải Thánh thủ bạch viên Trần Lượng, Trần tam gia không?

    Lôi Minh nghe hỏi trợn mắt đáp:

    - Ta đập bể cái mặt mầy nghe chưa, ta vầy mà đại thúc, còn chú này là gia gia của mầy à?

    - Vậy thì là ông nội.

    Trần Lượng rút dao ra, Vương Quý sợ quá lắp bắp:

    - Vậy thì là ông cố nội.

    Lôi Minh nói:

    - Những gì mày nói hồi nãy, ta đều nghe ráo, mầy hãy đem tiền đưa hết cho ta!

    Vương Qúy lấy bạc đưa ra cho Lôi Minh. Lôi Minh lại ra lịnh:

    - Còn bạc trong lưng mày nữa, cũng đưa ta nốt.

    Vương Qúy cũng móc bạc đưa ra hết. Lôi Minh nói:

    - Còn quần áo của mầy nữa cũng cỡi ra luôn!

    Vương Quý năn nỉ:

    - Xin đại gia đừng làm như vậy! Chúng ta đều là dân chữ Hợp mà!

    - Dẹp cái giọng cứt chó của con mẹ mầy đi!

    Nói rồi lia một đao, tai của Vương Quý bị đứt nghiến. Vương Quý nói:

    - Kìa đại gia, người mang bầu của chúng ta đã tới đó.

    Lôi Minh và Trần Lượng cùng ngoái nhìn, thừa cơ hội Vương Quý bỏ chạy.





  7. #297
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 58
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 58

    Đổng gia điếm, hai anh hùng bị hại
    Tế Thiền sư báo ứng kẻ tặc nhân.

    Vương Quý nói gạt cho Lôi Minh và Trần Lượng tâm thừa cơ bỏ chạy. Trần Lượng tức tốc đuổi theo sau, nói:

    - Hay cho thằng giặc này, ta để mi chạy thoát, đừng kể ta là anh hùng!

    Vương Quý cứ cắm đầu chạy thục mạng, như cá vừa thoát lưới, ước gì có thêm đôi cánh để chạy nhanh hơn nữa. Chạy ra khỏi khu rừng, gặp con rạch chắn ngang rộng hơn 3 trượng, Vương Qúy nhảy ùm xuống nước lội qua chạy trốn. Trần Lượng thấy nếu chạy vòng kiếm chỗ vượt qua, Vương Quý cũng chạy xa rồi, nên không đuổi theo nữa. Cao Quảng Thụy đi đến nói:

    - Nhờ có hai vị đại gia cứu giúp. Nếu không, tánh mạng tôi kể như đi đứt về tay tên độc ác đó rồi.

    Trần Lượng hỏi:

    - Chú họ tên là gì? Quê quán ở đâu mà lại đi chung với tên cướp như vậy?

    - Tôi họ Cao, tên Quảng Thụy.

    Nói rồi bèn việc ăn cơm ở Thiên Gia Khẩu thuật lại. Lôi Minh nói:

    - Chúng tôi cũng không phải là người lục lâm đâu. Đây, tôi trả bạc lại cho chú nè!

    Nói rồi lấy 30 lượng bạc đưa ra. Quảng Thụy cám ơn rối rít và nói:

    - Hai vị cứu mạng tôi thật là tích đức vô lượng! Gia đình chúng tôi mở tiệm đổi bạc ở ngoài cửa Bắc thành Long Dụ Hai vị có dịp nào ngang qua Long Du, xin ghé qua tệ xá để gia đình chúng tôi được ngàn muôn lần tiếp đón hai vị.

    Trần Lượng nói: Vâng, thôi chú về đi!

    Cao Quảng Thụy bèn cáo từ về nhà. Trần Lượng có tâm thương người, mới nói với Lôi Minh:

    - Này nhị ca, Cao quảng Thụy thiệt thà quá mà đi đường có một mình. Thảng như gặp trường hợp vừa rồi chỉ có khổ thôi. Bây giờ bọn mình không có việc chi, ngại gì mà không ngầm đưa anh ta một đoạn đường?

    - Cũng được.

    Hai người bèn thủng thỉnh đi cách Quảng Thụy một đoạn xa xa để bảo hộ. Tới một quảng đường, Lôi Minh và Trần Lượng cảm thấy đói bụng, bên ngoài trời mưa lất phất. Trần Lượng nói:

    - Nhị ca, bọn mình tới đầu kia tìm một quán trọ ăn cơm. Bây giờ cũng đã chiều tối rồi đấy.

    Lôi Minh nói:

    - Phía trước có một tòa Đổng gia điếm cách đây không xa, nơi này tiếp đãi rất lịch sự, hồi trước ta đã từng trọ ở đó. Cách đây hai năm, ta có trọ ở điếm này dưỡng bệnh. Trong điếm có vị Đổng lão chưởng quỹ tánh tình rất khẳng khái, không biết bây giờ còn ở đó hay không? Hay là đã thay người khác rồi?

    - Vậy thì chúng ta cùng đến Đổng Gia điếm sẽ biết.

    Đến một tòa thôn trang, trên đường Nam Bắc có một cái điếm day mặt về hướng Đông. Hai người bước tới kêu cửa. Bên trong có một người đi ra mở cửa. Người này độ khoảng 30 tuổi, gương mặt vàng ệch, mặc áo cánh lam, chiếc quần xanh để lộ đôi vớ trắng trên đôi giày xanh, có dáng vẻ là một phổ kỵ Người ấy thấy Lôi Minh và Trần Lượng bèn hỏi:

    - Hai vị đến mướn phòng trọ phải không?

    - Vâng, chúng tôi đến trọ.





  8. #298
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 58
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nói rồi hai người từ từ tiến vào. Vào thẳng bên trong đụng ngay tấm vách ngăn. Qua khỏi vách ngăn là Bắc thượng phòng, hai dãy hai bên là những thượng phòng chiếc. Ở nơi hành lang có đặt một chếc bàn với ngọn đèn nhỏ, một người đang ngồi nơi bàn uống rượu. Thấy Lôi Minh, Trần Lượng bước vào, người ấy đưa tay tắt ngọn đèn đi. Hai người cũng không để ý, vả lại cũng không thất rõ người ấy là ai. Phổ ky mời hai người lên thẳng Đông phối phòng.

    Tòa Đổng gia điếm này bây giờ không còn thuộc Đổng gia nữa. Khi vị lão chưởng quỹ chết đi, hai vị thiếu chưởng quỹ không lo việc buôn bán, chỉ cặp kè với Thanh miêu thần Vương Quý uống rượu đánh bạc. Một hôm Vương Quý nói:

    - Hai vị thiếu chưởng quỹ nè, hai vị nhường điếm này lại cho tôi, mỗi năm tôi sẽ chu cấp cho hai vị mấy trăm điếu tiền!

    Hai vị tiểu chưởng quỹ bèn đem điếm ấy giao cho Vương Quý. Vương Quý vốn xuất thân từ phái mãi võ, bèn đi tìm mấy tên phổ ky trong giới lục lâm, dạy họ quen việc buôn bán. Gặp khách thương nào đi lẻ loi mà hành lý dầy cộm, bọn họ bèn mưu hại rồi chia chác. Vương Quý bình thường nói phách với các phổ ky, tự xưng mình là người nổi tiếng trong giới lục lâm. Tất cả thuộc hàng em cháu, đều gọi y là đại thúc cả. Bọn phổ ky cũng không biết Vương Qúy tài năng đến bực nào. Hôm nay, Vương Qúy từ bên ngoài trở về, áo quần trên người ướt mem, tai lại thiếu mất một cái, máu còn rỉ rỉ chảy. Có một phổ ky họ Ngô tên Kỷ Phương, tánh hay đùa cợt, hỏi:

    - Trại chủ hôm nay đi đâu mà tai rớt mất một chiếc? Áo quần lại ướt mem thế?

    - Ôi, không nói thì thôi, nói ra thêm tức! Ta đang ăn cơm ở trong tiệm ở tiểu trấn kia, gặp lúc bọn họ đang đánh nhau, hai phe chơi toàn đao cả, không ai dám can hết, ta mới nhảy vào can ra, bị hớt nhằm một đao đứt nghiến cái tai đó. Ta đâu có để yên! Tên ấy xách đao chạy trốn, ta quyết rượt tới cùng. Tên ấy nhảy xuống nước lội qua sông, ta cũng nhảy xuống rượt theo mới ướt nhem như vậy. Biết bao nhiêu người quỳ xuống năn nỉ ta xin tha cho hắn, đâu lẽ ta chấp nhất mà không nể tình. Mọi người khuyên ta trở về, thế nào ngày mai tên ấy cũng đến rập đầu xin tội. Thôi, ngươi hãy vào lấy quần áo khô để ta thay nhanh lên!

    - Phổ ky nghe nói tin là chuyện thật nên không hỏi thêm nữa, vội lấy quần áo khô đem ra. Vương Qúy thay đồ xong rồi bảo:

    - Đem cho ta ít rượu và tí đồ nhắm.

    Phổ ky đem ra hai bầu rượu và hai đĩa thức ăn. Vương Qúy ngồi ngay ở hành lang uống rượu, vừa uống vừa nghĩ bụng: "May nhờ cặp giò của mình khá tốt, nếu không chắc phải chết về tay Lôi Minh, Trần Lượng rồi!". Đang nghĩ tới đó, bỗng nghe bên ngoài có tiếng gọi cửa. Vương Quý định bảo phổ ky đừng mở cửa mà phổ ky đã ra mở rồi và mời hai người khách vào trong. Vương Quý thấy mặt hai người khách hồn phi phách tán, vội tắt ngay ngọn đèn, chuồi vào một thượng phòng khác, tim đập thình thình. Thấy phổ ky đưa hai người khách vào thượng phòng Đông xong trở ra, Vương Quý kêu Kỷ Phương lại hỏi:

    - Hai người khách mới vừa vào đó, ngươi có biết họ là ai không?

    - Không, tôi không biết.

    - Một người là Phong lý vân yên Lôi Minh, còn người mặt trắng kia là Thánh thủ bạch viên Trần Lượng.

    - Hai vị ấy là người có tiếng tăm, chúng ta phải tiếp đãi họ tử tế, thế nào cũng được họ thưởng tiền hậu hĩ.

    - Ta nói cho ngươi biết, hai người ấy là kẻ thù của ta đó!

    - Tại sao lại có thù với ông?

    - Hôm nay ta dụ con mồi từ Thiên Gia Khẩu vào trong cánh rừng, sửa soạn làm thịt thì Lôi Minh, Trần Lượng chạy tới làm bộ vấn an ta: - Vương đại thúc, lâu nay vẫn mạnh giỏi chứ? Ta trừng mắt hỏi: - Hai thằng nhỏ này, tụi bay muốn gì đây? Có mặt xin chia một nửa. Ta đâu có chịu. Bọn họ ỷ đông gây sự động thủ với ta, bị ta cho mấy nhát. Rủi ro ta bị rớt gói bạc, ta mắc lo lượm lại, thừa cơ đó nó hớt của ta một cái tai. Bữa nay tụi nó tới số rồi. Lát nữa tụi bây phải hại cho được nó để trả thù cho ta. Có bao nhiêu tiền tụi bây chia nhau đi, ta không cần đâu.





  9. #299
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 58
    __________________________________________________ ______________________________________


    - Thế thì được.

    Vương Qúy kề tai phổ ky nói nhỏ: "Ngươi phải làm như vầy.. như vầy... ".

    - Phổ ky gật đầu lia lịa rồi lên Đông phối phòng hỏi:

    - Hai vị cần ăn uống món gì không?

    Trần Lượng hỏi: Ở đây có món gì nào?

    - Có đậu hủ xào, đậu hủ ram, đậu hủ khô, đậu hủ sợi.

    - Còn có món nào khác nữa không?

    - Không có; đầu bếp của tiệm chúng tôi bữa nay đi nấu đám cho người ta rồi. Hiện có gà xé phay, thịt trắng mà ăn với nước chấm thật tuyệt. Còn rượu thì không có bầu sẵn, muốn uống thì lấy bình chiếc ra hai cân một mà thôi.

    - Thôi cũng được, lấy bình hai cân, cân cho hai cân rượu rồi đem hai con gà quay lên đây.

    Lát sau rượu thịt đem lên đầy đủ. Lôi Minh, Trần Lượng uống vào mấy hớp rượu. Trần Lượng nói:

    Không xong rồi, nhị ca ơi! Sao tôi cảm thấy ngầy ngật khó chịu quá!

    - Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy.

    - Ái chà chà, chữ Hợp bỏ cái gì trong đây vậy kìa?

    Mới nói tới đó thì Lôi Minh đã ngã vật xuống. - Phổ ky thấy vậy kêu:

    - Trại chủ ơi, hai người này sụm rồi!

    Vương Quý đáp: Được.

    Trần Lượng lúc ấy còn bình tĩnh, nghe Thanh miêu thần Vương Quý nói như vậy, chắc mẻm phen này đi đứt rồi.

    Phổ ky thấy lát sau Trần Lượng cũng gục luôn liền đi gọi Vương Quý, Vương Quý bảo:

    - Trong mình của bọn họ có gói bạc 30 lượng là của ta lấy của con mồi, còn một bao 5 lượng nữa, đó là của ta. Trong mình họ có bao nhiêu tiền bạc, ta không cầu đâu, tụi bây cứ chia nhau xài.

    Phổ ky nghe nói, lòng rất bất mãn. Giấu của thì không, chia phòng thì có! Lúc trước chỉ nói đến việc báo thù thôi, bây giờ lại đòi chia tiền bạc. Phổ ky không có cách gì chống lại, cũng không dám nói.

    Vương Quý cầm đao đi ra khỏi thượng phòng muốn đến giết Lôi Minh và Trần lượng. Vừa đến thềm của phòng Đông bỗng nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa kêu:

    - Mở cửa, mở cửa, khách đến ngủ trọ đây!

    Vương Quý nghe nói, bảo:

    - Kỷ Phương, mi ra trước bảo cho người bên ngoài đó đi đi, đừng để họ quấy rầy ta!

    Phổ ky ra đến cửa, hỏi:

    - Ai đó?

    - Ta đến ngủ trọ đây!

    - Trong điếm không có phòng trống.

    - Thượng phòng không có thì phối phòng cũng được mà!

    - Phối phòng cũng không có nốt.

    - Phối phòng không có thì nhà bếp!






  10. #300
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 58
    __________________________________________________ ______________________________________


    Phổ ky dòm qua khe cửa thấy bên ngoài là một ông Hòa thượng. Hòa thượng ấy chính là Tế Điên! Nguyên lúc ban ngày, trong tiệm cơm nơi tiểu trấn, Tế Điên cùng Trịnh Hùng, Mã Tuấn, hai vị Ban đầu vầy tiệc mới, ăn uống tới tiệc tan mà mưa vẫn chưa tạnh. Trịnh Hùng nói:

    - Thưa Sư phụ, hôm nay chúng ta dừng lại quán này nghỉ qua đêm rồi tính nữa.

    - Ừ!

    Mọi người cùng kéo vào sau quán, nói chuyện một hồi rồi chia nhau đi ngủ. Ngủ đến canh hai, Tế Điên thức dậy gọi:

    - Này Sài đầu, Đỗ đầu! hai vị mau theo tôi bắt Hoa Vân Long, nó đang treo trên cây đàng kia kìa.

    - Có thiệt không?

    - Thiệt mà!

    Hai người lật đật choàng dậy, cùng Tế Điên đi ra khỏi điếm. Trời hãy còn mưa lác đác. Sài đầu hỏi:

    - Thưa sư phó, Hoa Vân Long treo ở đâu?

    - Ta cũng chả biết!

    - Chớ không phải là sư phó vừa nói đó sao?

    - Ta kêu các ông thức dậy đi dạo cảnh mưa với ta, Trên đầu mưa rơi lác đác, dưới chân bùn đất lép nhép kêu vang, há chẳng khoái hơn là nằm ngủ trong quán hay sao?

    Sài, Đỗ tức giận cành hông, nhưng không tiện nói ra. Tế Điên đến cổng Đổng gia điếm, sửa sang lại túi đựng, làm cho bao gồ lên, có vẻ nặng thêm ra, rồi mới đến ngõ cửa.

    Phổ ky nói: Không có phòng.

    Tế Điên nói: Phòng chật cũng không ngại, miễn là ngủ trọ được thôi. Tôi đang làm bảo tiêu, sợ mất của người ta ngoài đường đền không nổi, mới năn nỉ xin ngủ đỡ đấy mà.

    Phổ ky dòm qua kẹt cửa nói:

    - Ông là Hòa thượng, Làm sao nói là đi bảo tiêu?

    - Ta bảo tiêu hàng ngầm mà.

    - Ông bảo tiêu vật gì thế?

    - Thủy tinh mắt mèo, cây san hô hoàn chỉnh và đồ cổ ngoạn. Phổ ky nghe nói, Chạy vào bảo với Vương Quý:

    - Ngoài trước có ông Hòa thượng đi bảo tiêu hàng ngầm. Toàn là thứ hàng quý giá đắt tiền không. Chúng ta lo "tính" món này có được không? Lần này nếu trót lọt có tới mấy vạn, Mỗi người có thể chia được 7,8 ngàn lượng.

    Vương Qúy nói:

    - Cũng được! nhưng phải khóa Đông phòng lại đã rồi rước ông ấy lên thượng phòng!

    Phổ ky ra ngoài mở cửa mời vào... (Tế Điên thi triển Phật Pháp, đại hiển thần thông, báo ứng kẻ tặc nhân, cứu thoát Lôi Minh và Trần Lượng.)






Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •