DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 1052
  1. #1
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 33
    __________________________________________________ ______________________________________


    Lão viên ngoại rất mừng, vội nói:

    - Nếu được như thế xin Thánh tăng mở lượng từ bi giúp giùm cho cháu.

    La Hán gia bèn đưa tay lột mũ đang đội ra, bảo người nhà nâng Lương Sĩ Nguyên dậy, rồi từ từ cầm cái mũ đội lên đầu Sĩ Nguyên, trong miệng niệm lục tự chơn ngôn: "Án ma ni bát mê hồng, án sắc lịnh hích!". Mọi người thấy Lương Sĩ Nguyên từ từ mở mắt ra thở một hơi dài, nói:

    - Mau đem cho ta một miếng nước!

    Lão viên ngoại thấy rất vui mừng, khen hay luôn miệng. Tế Điên nói:

    - Thôi, nghỉ một lát, bây giờ xin viên ngoại một bữa cơm có được không?

    - Bạch Thánh tăng, xin Ngài đừng nói thế, đừng nói chỉ một bữa mà cúng dường lão nhân gia thường thường cũng được mà!

    - Không cần phải thế!

    - Bạch Thánh tăng, Ngài muốn ăn món chi, để tôi sai sắp nhỏ sửa soạn?

    - Viên ngoại cứ bảo đầu bếp lại đây, tôi sẽ dặn nó.

    Giây lát đầu bếp tới, Tế Điên dặn:

    - Ngươi dọn cho ta: chè đường một miếng, trái cây tươi rói, thịt ướp xào thơm, cao lương hải vị đầy bàn rồi dọn lên gian giữa nhà ngoài cho ta.

    Đầu bếp vâng dạ đi ngaỵ Hễ nhà giàu không hứa thì thôi, mà đã hứa thì thứ gì lại không có đủ. Gia nhân lo dọn bàn ghế. Giây lát, đầu bếp đưa lên thức ăn còn bốc khói. Viên ngoại vội mời Tế Điên ngồi ở ghế trên uống rượu. Viên ngoại lại nghĩ: "Cái mũ của Hòa thượng hay quá! Biết bao linh đan diệu dược cũng không bằng! Để ta hỏi Ngài cần bao nhiêu tiền để nài lại cho con ta đội".

    Viên ngoại nghe bên trong Sĩ Nguyên cũng đòi uống nước đường và thèm ăn, trong lòng rất mừng và nói:

    - Diệu pháp của Thánh tăng thật tài tình, ra tay là hết bệnh!

    - Viên ngoại thấy cái mũ ta có tốt không?

    - Tốt lắm!

    - Tốt thì tốt thật, nhưng ta muốn kiếm người nào thích bán nó cho rồi.

    Viên ngoại nghe nói thế như mở cờ trong bụng, vội hỏi:

    - Bạch Thánh tăng, Ngài muốn bán bao nhiêu?



  2. #2
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 33
    __________________________________________________ ______________________________________


    - Viên ngoại muốn ta để lại cũng tốt thôi, chỉ cần viên ngoại đem cả gia tài sự nghiệp phòng nhà điền thổ giao hết cho ta, ta sẽ để lại cái mũ ấy cho viên ngoại.

    Lão viên ngoại lắc đầu lia lịa, nói:

    - Đệ tử mua không nổi với giá đó.

    Gia nhân lúc đó cũng vừa mang cơm rượu lên xong, viên ngoại bồi tiếp Tế Điên uống rượu. Tế Điên nói:

    - Viên ngoại nè, ông kêu người quản gia coi việc gác cổng vào đây ta hỏi thăm một chút!

    Viên ngoại vội bảo gia nhân kêu vào. Giây lát quản gia đến trước mặt, thưa:

    - Thưa viên ngoại, người bảo tôi vào, có điều chi dạy bảo?

    Tế Điên nói:

    - Hồi nãy ta nói muốn xin một bữa cơm thượng hạng đầy sơn hào hải vị trái cây tươi roi rói, thịt ướp xào thơm, đường tảng mật miếng và kêu viên ngoại đứng bồi tiếp rượu. Ngươi thấy có đúng không?

    Gia nhân nói: Đúng!

    Tế Điên nói:

    - Này viên ngoại, xin người mở lòng từ bi bố thí cho, có ba người cùng đi với tôi hiện đứng chờ ngoài cổng. Họ chưa ăn uống gì!

    Viên ngoại lật đật cho người mời vào và dặn sửa soạn một tiệc rượu bên nhà ngoài tiếp đãi họ. Gia nhân nghĩ: "Cái ông Hòa thượng kiếc đến nỗi quần áo không chỗ nào lành lặn, mấy người đi theo ông ta chắc còn tệ hơn nữa". Nghĩ rồi bèn ra cửa kêu lớn:

    - Ai đi với ông Hòa thượng kiếc đâu?

    Cao Quốc Thái đáp: - Chính tôi đây!

    Gia nhân nhìn lại, thì ra là một vị nho lưu tú tài anh tuấn phi phàm, ăn mặc chỉnh tề. Gia nhân hỏi:

    - Còn hai vị nữa đâu?

    Tô Lộc và Phùng Thuận cùng bước tới nói:

    - Bọn tôi cùng đi với lão Hòa thượng đây.

    Lương Phước thấy hai người ăn mặc còn đẹp đẽ hơn. Tô Lộc là người hầu của Tô Bắc Sơn viên ngoại nên trang phục còn có phần sang trọng. Lương Phước thầm nghĩ: "Hòa thượng có tiền đem cho mấy người nầy hết trọi".



  3. #3
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 33
    __________________________________________________ ______________________________________


    Bèn vội vàng bước ra ba người vào phòng ngoài mời ăn uống. Bên trong lão viên ngoại đang cùng Hòa thượng uống rượu, luận bàn thế sự đang hồi cao hứng. Bỗng từ bên ngoài, một gia nhân chạy vào kề tai viên ngoại nói nho nhỏ không để Hòa thượng nghe:

    - Thưa viên ngoại, đạo gia đã đến!

    Câu nói đó làm cho viên ngoại ở trong tình trạng thật khó xử. Nếu có lòng ở lại tiếp chuyện với Hòa thượng thì sợ đạo gia tức giận bỏ đi: nếu chạy ra tiếp rước đãi đằng lão đạo thì e Hòa thượng lại nổi giận! Trong lòng viên ngoại nghĩ: "Dù là ai, ta cũng không nên đắc tội, bất kỳ là Hòa thượng hay lão đạo, vị nào cũng đến cứu trị cho con ta, ta đều phải cảm tạ hết".

    Đương lúc khó xử đó, bỗng nghe Tế Điên nói:

    - Viên ngoại nè, hình như ông có người bà con mới đến phải không? Ra tiếp đi chứ, đừng câu nệ làm chi.

    Câu nói đó làm viên ngoại như cất đi gánh nặng, vội đáp:

    - Thưa, phải.

    - Ông cứ đi tiếp đãi người bà con đó, dù gì cũng là người nhà, không chừng là dì của bầy trẻ đó.

    Viên ngoại cười cười, đứng dậy dặn dò gia nhân:

    - Mi phải hầu rượu Thánh tăng cẩn thận, ta đi ra xem thử, một lát sẽ trở lại hầu rượu Thánh tăng.

    Nói rồi lật đật đi ra thư phòng bên ngoài. Lão viên ngoại ra đến thư phòng đã thấy lão đạo sĩ đang ngồi ở đó, gia nhân đứng hâu bên chào, vội bước tới thi lễ, nói:

    - Tiên trưởng giá lâm mà tôi không ra tiếp rước kịp, thật là lỗi muôn phần.

    Trương Diệu Hưng nói:

    - Viên ngoại nói chi những lời ấy? Đã là tri kỷ mà còn khách sáo làm chi!

    Lương viên ngoại lật đật bảo gia nhân rót rượu và hỏi:

    - Tiên trưởng dùng chay hay dùng mặn?

    - Chay mặn đều được tất.

    Gia nhân liền lau dọn bàn ghế, chén bát bày ra, giây lát một mâm rượu thịt thịnh soạn. Viên ngoại tự tay rót rượu mời lão đạo, vừa bồi tiếp vừa bàn chuyện nhân tình thế thái. Lương viên ngoại nói:

    - Thưa tiên trưởng, tôi muốn hỏi thăm Ngài về một người, không biết Ngài có biết không?

    - Ai vậy? Hễ có tên là ta biết, không tên thì đành chịu.



  4. #4
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 33
    __________________________________________________ ______________________________________


    - Ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ có một vị tên là Tế Điên Công, không biết Ngài có biết người đó không?

    Lão đạo trong lòng rung động, nghĩ thầm: "Nếu mình nói Tế Điên có nhiều phép lạ, chứng tỏ rằng mình thua kém ông ta sao". Nghĩ rồi bèn nói:

    - Người mà viên ngoại nói đó, có phải là ông thầy chùa Tế Điên điên điên khùng khùng ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ không? Ối, cái bọn tép riu ấy có gì đáng nói!

    Câu nói ấy vừa thốt ra, bỗng nghe trong viện có tiếng:

    - Hay cho tên đạo sĩ lộn sòng kia, dám ăn nói hỗn hào chứ!

    Bức rèm được vén lên, người bước vào chính là Tế Điên. Lão viên ngoại thấy Tế Điên bước vào, trong lòng thầm nghĩ: "Bọn gia nhân thật chết đi được! Mình bảo chúng hầu rượu Hòa thượng cho tử tế mà sao bọn chúng lại để cho Hòa thượng ra đây? Thảng như hai bên gặp mặt, lời qua tiếng lại thật bất tiện biết bao!".

    Sự thật thì sau khi viên ngoại bước ra một lát, Tế Điên đang ngồi li bì uống rượu, bỗng đứng rột dậy, bước ra nhà trong, đến bên Lương Sĩ Nguyên chộp lấy chiếc tăng mão Sĩ Nguyên đang đội, chụp lên đầu mình. Lương Sĩ Nguyên đang nói nói cười cười bỗng ngã ngang hôn mê như cũ. Gia nhân hỏi:

    - Hòa thượng ơi, ông lột mũ xuống chi vậy?

    - Đội mũ một lát đó đủ giá một mâm cơm rượu rồi.

    - A, Ngài muốn đổi cơm rượu à? Thì Hòa thượng cứ đội cho công tử đi, không đợi viên ngoại dặn, chúng tôi xin dọn thêm một mâm khác nữa cho Hòa thượng dùng.

    - Thôi, bây giờ ta không đói, chừng nào đói sẽ tính nữa.

    Nói rồi rảo bước ra ngoài. Gia nhân hỏi:

    - Hòa thượng định đi đâu đó?

    Ta muốn trút bớt bầu tâm sự.

    - Để tôi đưa Hòa thượng đi.

    - Ấy ấy, không được đâu! Có ai đi theo ta khó xổ lòng lắm!

    Gia nhân nghe bảo thế chẳng dám đi theo. Tế Điên bước ra liền thẳng đến Tây viện. Vừa hay lão đạo nói với Lương viên ngoại câu: "Ối, ông thầy chùa say điên điên khùng khùng, thứ đồ tép riu, có gì đáng nói". Tế Điên mới vén rèm bước vào nói:

    - Hay cho lão đạo lộn sòng kia, dám nói hỗn hào chứ!



  5. #5
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 33
    __________________________________________________ ______________________________________


    Trương Diệu Hưng vừa muốn mở miệng trả lời, thì Tế Điên ngước mắt lên, nói:

    - À ạ, ở đây lại có một vị lão đạo nhân à? Ông đừng giận nhé, tôi không có mắng ông đâu. Tôi mắng ông lão đạo kia mà.

    Lương viên ngoại lật đật bước tới nói:

    - Xin rước Thánh tăng ngồi. Xin mời tiên trưởng ngồi. Sẵn dịp tôi xin giới thiệu để hai Ngài cùng quen biết.

    Tế Điên nói: Thôi, khỏi cần giới thiệu!

    Nói rồi bèn ngồi bệt xuống ghế. Gia nhân lấy chén đũa và thức ăn. Tế Điên rót rượu uống tì tì. Lão đạo cũng không biết là ai, thấy Hòa thượng quần áo rách rưới không có chỗ nào lành lặn, ngồi xuống và rót rượu uống li bì, mới hỏi:

    - Xin hỏi Hòa thượng ở miếu nào?

    Tế Điên nốc cạn ly rượu đánh chót một cái, đảo mắt nói:

    - Ông muốn biết ta à? Thì ta là Tế Điên, tên thầy chùa say điên điên khùng khùng ở chùa Linh Ẩn, là tên tép riu, không có gì đáng nói đây nè.

    Lão đạo nghe nói trong lòng không vui. Tế Điên lại hỏi:

    - Này Trương đạo gia, ông họ gì?

    - Hòa thượng đừng giả ngộ chứ? Đã biết tôi họ Trương rồi còn hỏi tôi họ gì.

    - Ta muốn hỏi thăm một người, mà không biết ông có biết không?

    - Ai vậy?

    - Ta có đứa đồ tôn tên là Hoa Thanh Phong, không biết ông có biết nó hay không?

    Trương Diệu Hưng nghe nói tức giận cành hông, nhè sư phụ mình mà ông hạ xuống làm đồ tôn chứ, để ta kết thúc tánh mạng ông ta cho bỏ ghét. Nghĩ rồi bèn nói:

    - Hòa thượng này ăn nói bậy bạ quá, để lão sơn nhân lấy tánh mạng ông cho rảnh!

    Nói rồi lấy tay bắt quyết, niệm thần chú quyết đấu phép với Tế Điên. Thật là:

    Người mạnh còn có người mạnh nữa.



  6. #6
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 34
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 34

    Thi yêu pháp, ác đạo hại người,
    Hiển thần thông, Tế Điên đấu phép.

    Trương Diệu Hưng nói với Tế Điên:

    - Này Hòa thượng, ta kêu ông ba tiếng, ông có dám trả lời đủ ba tiếng không?

    - Đừng nói là ba tiếng, mà sáu tiếng ta cũng trả lời tuốt. Ông cứ kêu thử!

    Lão đạo kêu liên tiếp ba tiếng và trong niệm niệm lâm râm, rồi cầm ly rượu úp lên bàn một cái "bốp", hô: Sắc lịnh hích! Chỉ thấy Tế Điên đang ngồi uống rượu bỗng nhiên ngã ngang té dài trên mặt đất. Lương viên ngoại thấy vậy cả kinh, lập cập hỏi:

    - Lão pháp sư ơi, làm sao bây giờ?

    - Ông đừng có hỏi, ta thi chút thuật mọn để trị Hòa thượng láo khoét ấy mà. Chén rượu này úp một ngày thì Hòa thượng sẽ thẳng cẳng một ngày, chừng ta giở ly rượu lên hay cho uống thuốc, Hòa thượng mới sống lại được!

    Vừa nói tới đó bỗng thấy Tế Điên lồm cồm đứng dậy. Lão đạo thấy vậy nói:

    - Ta chưa giở chén mà ông đứng dậy được sao?

    - Lại đây, ông chưa cho uống thuốc, ta phải ngồi dậy đòi chứ.

    - Này Hòa thượng, ông dám đem ngày sanh tháng đẻ nói cho ta biết không?

    - Ta đâu có ngán! Ngươi hãy nghe đây: Ta sanh ngày… tháng… năm, coi ngươi làm gì ta.

    Lão đạo lập tức trong miệng niệm lâm râm thần chú rồi hô: Sắc lịnh hích, nhằn đầu Tế Điên đánh xuống một chưởng và đứng dậy nói:

    - Này viên ngoại, sau khi bần đạo ra khỏi đây rồi, nên thả Hòa thượng đi đâu thì thả, kẻo khuya nay chừng gà cất tiếng gáy, ông ấy sẽ hết thở rồi viên ngoại sẽ mang vạ vào thân phải lên quan đấy.

    Lương viên ngoại ngó lại thấy Tế Điên nằm dài hôn mê bất tỉnh mà lão đạo định bước ra về, bèn chạy theo khẩn khoản:

    - Tiên trưởng đừng về, tôi xin thay mặt Hòa thượng tạ tội, Tiên trưởng xá tội cho!

    Diệu Hưng lẳng lặng đi một mạch về Tường Vân quán ở núi Ngũ Tiên. Về đến nơi, lão đạo kêu sư đệ là Lưu Diệu Thông bện gấp cho một hình nộm. Diệu Thông hỏi:

    - Bộ anh tính hại ai nữa đấy hả?

    - Không phải ta vô cớ hại người đâu, chỉ vì ta đến hóa duyên nơi Lương viên ngoại, bị Tế Điên Hòa thượng giỡn mặt khi dễ ta, ta phải ám hại ông ấy để báo thù rửa hận mới hả giận.



  7. #7
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 34
    __________________________________________________ ______________________________________


    Lưu Diệu Thông cũng không trái ý, lập tức lấy cỏ khô bện thành một hình nộm và sắm đủ thứ cần thiết như lời Diệu Hưng dặn. Cơm chiều xong, một chiếc bàn bát tiên được đặt trước đại điện, trên có thắp sẵn hương hoa đèn nến với các vật dụng cần thiết và hai hình nộm được đặt ở hai bên. Đợi đến khi sao mọc đầy đủ. Diệu Hưng bèn ra trước điện, trước tiên lột mũ đạo sĩ xuống, cả dây cột tóc cũng bỏ ra nốt để cho tóc xõa ra, đoạn rút kiếm ra khỏi bao, đốt hương lầm rầm khấn vái: "Nguyện cầu các thần linh quá vãng, Tam Thanh giáo chủ bảo hộ cho đệ tử! Giúp đệ tử hại được Tế Điên, hóa duyên được với Lương viên ngoại, đệ tử sẽ thắp hương cúng dường, thiết lễ hoàn nguyện".

    Khấn xong, lấy nước vô căn rưới lên kiếm và dúi mũi kiếm vào dĩa lương thực ngũ cốc, lấy chu sa nghiền nát, cầm bút mới vẽ ba đạo bùa trên ba tờ giấy vàng để sẵn. Vẽ xong đem bùa dán trên lưỡi kiếm và lấm râm niệm chú. Kiếm hươ lên một vòng, lửa cháy càng lúc càng sáng rực. Diệu Hưng hô:

    - Đốt đạo bùa thứ nhất cuồng phong nổi dậy. Đạo bùa thứ hai bắt hồn phách Tế Điên trói lại. Đạo bùa thứ ba Tế Điên phải chết, hồn biến thành ma, ma biến thành tinh.

    Đương lúc dương dương đắc ý, bỗng nghe luồng gió lạnh, Diệu Hưng vội vàng tràn mình né tránh, ngoái đầu lại xem: Trước mặt là một vị anh hùng lục lâm. Người ấy đầu đội mũ lông ngựa, bên mái tóc vắt cành hoa Thủ Chánh giới dâm, thân mặc áo đoạn mềm màu đen, quần màu xanh, đi giày gót dày lộ đôi vớ lam, mặc như ngọc trắng, mắt như sao, mày như nét vẽ, mũi thẳng như son, ngũ quan cân đối ưa nhìn. Người ấy tay cầm con dao bén nhắm ngay Diệu Hưng chém tới. Diệu Hưng lật đật tràn qua né tránh rồi lấy tay chỉ một cái, miệng niệm chơn ngôn. Người ấy tức thì ngã xuống, Diệu Hưng xốc tới định chém một nhát, bỗng nghe có tiếng la:

    - Sư huynh ngừng tay! Bạn em đó.

    Từ trong nhà Diệu Thông chạy ra nâng người ấy đứng dậy. Người ấy đến ở Trần Gia Bảo, thuộc trấn Đan Dương, phủ Trấn Giang, họ Trần tên Lượng, từ nhỏ cha mẹ mất sớm, Trần Lượng ở với chú là Trần Quảng Thái làm nghề buôn bán vải. Trần Lượng từ nhỏ đã luyện tập quyền cước côn bổng, theo học với vị bảo tiêu một môn công phu tên là "Tiến bộ liên hoàn thối". Sau đó kết giao với một người ở địa phương tên là Lôi Minh, trác hiệu là Phong lý vân yên, hai người tình như ruột thịt. Chính Lôi Minh dẫn Trần Lượng gia nhập vào nhóm lục lâm. Ở huyện Ngọc Sơn, Giang Tây, có một lão tiêu đầu họ Dương tên Minh, trác hiệu là Oai trấn bát phương Dạ du thần. Ông ta là người chuyên hành hiệp trượng nghĩa, giữa đường gặp việc bất bình không tha, giết tham quan, chém ác bá, bình sinh ưa kết giao với các anh hùng trong thiên hạ. Trần Lượng sau khi nhập vào nhóm lục lâm hay ở chung với mấy người này. Người ta gọi 36 võ hiệp huyện Ngọc Sơn, trong đó nhân vật nào cũng đều có đủ. Một ngày nọ nhằm lễ chúc thọ của mẹ Dương Minh, mọi người đến chúc mừng đều có mang lễ vật trọng hậu. Trần Lượng tới mà không mang theo gì cả. Lôi Minh mới nói:

    - Này hiền đệ, đáng lẽ em phải kiếm một chút gì đó để tỏ lòng hiếu kính đối với bá mẫu chớ! Ngày sinh nhật của bá mẫu, đừng để không giống ai là được rồi.

    - Lễ vật của tôi chút nữa sẽ có, mà không giống với người ta đâu.

    Bấy giờ là những ngày đầu tháng tư, sau canh ba, Trần Lượng trộm về một trái đào chín đỏ, mọi người nhìn thấy đều ngạc nhiên. Lúc ấy đào mới có, chưa chín chẳng phải là chuyện dễ! Ai nấy đều tặng trác hiệu Thánh thủ bạch viên, và gọi Trần Lượng bằng trác hiệu này. Năm ấy Trần Lượng về thăm nhà, em gái là Trần Ngọc Mai cùng với chú tỏ bày ý kiến không bằng lòng việc Trần Lượng gia nhập vào nhóm lục lâm. Ông chú bảo rằng:



Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •