Tế Điên Hòa Thượng.
Chương 32
__________________________________________________ ______________________________________


Trương Diệu Hưng nói:

- Sư đệ đừng có lo, ta chẳng muốn hai ai đâu, ta chỉ ác hóa Lương viên ngoại thôi mà.

Từ đó mỗi ngày Diệu Hưng đều đến Vân Lan trấn. Nhắc lại sau khi Diệu Hưng đi rồi, Sĩ Nguyên ngã lăn ra đất, gia nhân lật đật hè nhau khiêng vào phòng trong. Lương viên ngoại nghe nói, hồn bay ngàn dặm, sợ hãi vô cùng, vì đã 60 tuổi mà dưới gối chỉ có một mụn con trai, nếu lỡ có bề gì, thật là bất hạnh, vội sai gia nhân mời danh y đến để trị bệnh cho công tử. Lương y đến bắt mạch xong lắc đầu nói:

- Hồn phách đã bị bắt mất rồi, uống thuốc cũng vô hiệu.

Viên ngoại lật đật đặt bàn cầu đảo khấn vái, nguyện cho con hết bệnh sẽ hoàn thành đại nguyện. Liên tiếp mấy ngày cầu đảo, bệnh công tử không thấy thuyên giảm chút nào. Ngày kia, sáng sớm viên ngoại ra đứng ngoài cửa xem người đến lãnh cháo mà lòng dàu dàu không vui. Bỗng thấy người đàn bà từ phía Nam đi lại. Trước chị ta có ba đứa trẻ khoảng một, hai tuổi, phía sau chị dắt hai đứa khoảng bảy, tám tuổi, trên lưng cõng một bé trai khoảng ba, bốn tuổi, trước bụng buộc chặt một đứa độ một tuổi. Lương viên ngoại thấy thế, nói:

- Chao ôi! Cái nhà chị này dẫn dắt con cái nhà ai mà nhiều thế! Bây đâu, ra mời chị ấy đến ta hỏi thăm.

Gia nhân đi ra nói:

- Này chị, viên ngoại chúng tôi có lời mời chị.

Chị ta đến trước viên ngoại từ từ thả hai đứa bé xuống đất, cúi đầu chúc phúc:

- Cầu chúc viên ngoại được tam đa cửu khánh, nhiều phước, nhiều thọ, nhiều con cái, phước thọ miên trường.

Viên ngoại hỏi:

- Mấy đứa bé này đều là con nhà chị hết phải không?

Người đàn bà thưa:

- Tôi họ Triệu, nhân vì chồng tôi buôn bán phương xa chưa về, mấy đứa nhỏ này còn bé quá, chỉ biết ăn chứ chưa biết làm, lại gặp mấy năm mất mùa đói kém, mẹ con tôi đến đây nhờ vào phần cháo chu cấp này tạm lây lất qua ngày.

Lương viên ngoại bảo gia nhân:

- Lấy 10 tiền điếu cho mấy đứa trẻ này.

Người đàn bà cúi đầu cảm tạ, cầm tiền ra đi. Lão viên ngoại nghĩ rằng: "Chị đàn bà này dù nghèo khổ nhưng còn có 7 đứa con, về sau chúng lớn lên thật là được việc quá, ta đây dù giàu có bạc muôn lại chỉ có một đứa con mà nay lại mắt bệnh như vầy. Ta nghĩ rằng người ta sống ở đời đều có số mạng cả. Số phải không con, dù cho cầu khấn Phật Trời cũng lại vô ích mà thôi!".

Đang suy nghĩ như vậy thì thấy từ hướng Tây đi lại một lão đạo sĩ mình mặc áo bát quái xanh, chân mang giày đen, sắc mặt màu chì với một bộ râu quai nón, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, miệng nói:

- Vô lượng Phật, thiện tai, thiện tai, bần đạo nhàn du tam sơn, dạo khắp ngũ nhạc, mà chưa bao giờ thấy nơi nào xấu như nơi đây.

Lương viên ngoại nghe nói lật đật đi đến chào hỏi:

- Xin mời tiên trưởng, trong nhà tôi phạm phải ngũ quỷ phi liêm sát, mong cầu tiên trưởng làm phước phá giùm cho.