Tế Điên Hòa Thượng.
Chương 32
__________________________________________________ ______________________________________


Chương 32

Trấn Vân Lan ác đạo tác yêu
Lương Vạn Thương ở hiền gặp lành

Lương Sĩ Nguyên đứng chơi trước cửa, bỗng thấy từ hướng Tây đi lại một vị đạo nhân, đứng trước mặt và nói:

- Vô lượng thọ Phật, thiện tai, thiện tai! Bần đạo rảnh dạo tam sơn, nhàn chơi ngũ nhạc, phỏng đạo tầm tiên, khéo xem khí sắc, giỏi đoán cát hung, xem ra tướng mạo công tử ngũ quan đoan chính, quyết định sẽ làm nên nghiệp lớn.

Lương Sĩ Nguyên nghe thế vội cúi mình thi lễ và nói:

- Dám hỏi đạo gia quý tánh là chỉ Ở tại danh sơn nào? Tham tu ở động phủ nào? Đệ tử muốn xin lãnh giáo.

- Bần đạo xuất gia ở Tường Vân quán trên núi Ngũ Tiên cách đây năm dặm về phía Bắc, họ Trương, tên Diệu Hưng, chuyên về tướng pháp.

- Đạo gia là người giỏi tướng pháp, xin ngài vui lòng xem giùm đệ tử.

Đạo nhân nghe thật đúng ý mình. Ông ta đến đây cũng có duyên cớ.

Số là sau khi du phương trở về thấy tường vách vẹo xiêu, đại điện trống rỗng, bèn rầy sư đệ là Diệu Thông sao không lo hóa duyên sửa lại, cứ lo đi xin cơm nhà thí chủ hoài. Diệu Thông nói:

- Tôi không thể hóa duyên được, nay có nhà Lương thiện nhơn ở trấn Vân Lan này không chịu ứng duyên nữa, mà lại lập ra lò cháo múc thí cho người nghèo trong vùng. Ấy cũng tại người trong đạo gia chúng ta làm hư việc đó thôi! Trước đây có một vị trong đạo gia chúng ta đến nhà Lương thiện nhơn hóa duyên 100 lượng bạc nói rằng đem về sửa Phật điện, sau đó Phật điện không được sửa mà đem vào chốn yên hoa. Một ngày nọ Ông ta từ viện yên hoa đi ra bị Lương viên ngoại bắt gặp, từ đó lão viên ngoại không chịu thí xã cho các Tăng đạo nữa. Tôi còn biết đi đâu khuyến hóa bây giờ!

Diệu Hưng nói:

- Được, để ngày mai ta đi. Phen này không khuyến hóa Lương thiện nhơn được, ta chịu phục sư đệ sát đất.

Nghe Lương Sĩ Nguyên nhờ xem tướng số, Diệu Hưng có ý định thi triển "Ngũ quỷ đinh đầu pháp, thất tiễn tỏa dương hầu" để ám hại, bèn bước tới cầm tay công tử mà nói:

- Tướng mạo công tử đây thật tốt vào hàng bậc nhất, mày thanh mắt sáng này đúng là dòng dõi thi thơ lễ nhạc, nhờ tổ tông phước đức sâu dầy, thật là ngọc đẹp trong đá, phụng trong bầy gà, tuy thích ngao du sơn thủy, nhưng bảng hổ vẫn có phần. Ngặt vì quan tinh chưa tỏ lộ, khi quan tinh chưa tỏ, công danh suýt đạt mà không đạt, vận may sắp được mà không thành, khác nào chim hạc bay vút từng mây lại sa vào bụi gai vướng lại, cá kình đang ở ao bùn, chưa gặp nước Tam giang đâu thể cởi vẩy hóa rồng? Công tử hãy đem ngày sinh tháng đẻ nói cho tôi biết, tôi sẽ liệu tìm cách giúp cho.

Sĩ Nguyên tưởng thiệt, nói thật ngày sinh tháng đẻ của mình. Ác đạo Diệu Hưng nghe rồi nhớ lấy, ngầm bắt quyết niệm chú, thừa lúc Lương Sĩ Nguyên không phòng bị, đánh ngang mặt một chưởng, đem ba hồn bắt lấy một hồn, bảy phách bắt đi hai phách (thâu lấy hồn phách). Lương Sĩ Nguyên rùng mình ngã lăn ra đất bất tỉnh. Ác đạo lật đật trở về miếu, bảo sư đệ lấy cỏ khô bện thành một hình nộm, lấy bút son viết ngày sinh tháng đẻ của Sĩ Nguyên rồi dùng 7 cây kim mới ghim vào tim hình nộm. Lưu Diệu Thông là một người trung hậu, thấy vậy bèn hỏi:

- Anh định hại ai vậy?