DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 1052
  1. #1
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 13
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nói rồi đứng dậy lấy một cái túi vải để úp trên bàn, trong miệng đọc chú lâm râm, khi giở túi ra thấy có sẵn một tô canh ngon, giống hệt như vừa mới nấu còn sôi ục ục. Tế Điên lấy tay chỉ một cái, tô canh đó đang bưng úp đổ trên đầu Quảng Huệ. Cả người và đầu cổ của Quảng Huệ bị nóng đỏ hồng. Mọi người vỗ tay cười lớn. Quảng Huệ xấu hổ lấy tay lau lia lịa rồi nói:

    - Thưa quý vị, hôm nay tôi muốn ở trước quý vị thi triển pháp thuật một phen, không ngờ bị kẻ tiểu nhân phá rối. Bây giờ tôi xin dốc hết tài nghệ thi triển pháp thuật, biến ra quả đào tiên, kính mời lão thái thái.

    Mọi người đều nghĩ rằng, bây giờ đương tiết tháng tư, đào cũ đã hết lâu rồi, đào mới hãy còn non choẹt. Đương lúc trái mùa này, có được mới tân kỳ! Quảng Huệ vừa niệm chú, Tế Điên đi tới nói:

    - Ông biến rồi đừng giở ra nhé, để ta đoán thử xem!

    Quảng Huệ nói: Cứ việc đoán thử.

    Trong miệng lại đọc:

    Thọ đào một giỏ hiến đường tiền

    Dâng hiến đường tiền bất lão tiên

    Hôm nay biến được phù dung quả

    Tuổi thọ như đào bách vạn niên.


    Đọc xong, liền thấy trong bao nổi gồ lên.

    Tế Điên nói: Ông đọc sai rồi.

    Quảng Huệ nói: Ta đọc sai thì ông đọc đi!

    Tế Điên đọc:

    Quả đen một giỏ hiến đường tiền

    Dâng hiến đường tiền bất lão tiên

    Hôm nay biến được cà bốn quả,

    Thịt dê xào dấm tỏi thơm liền.


    Quảng Huệ mở ra xem, thì là bốn trái cà dài. Cả phòng cười rộ. Quảng Huệ giận đến đỏ mặt tía tai! Trịnh Hùng sợ Quảng Huệ bẽ mặt, vội kêu gia nhân bưng vào. Gia nhân tên Triệu Phước bưng đến đầu đại sảnh nhìn lại đúng là bốn trái đào lớn, nói:

    - Cái gì kỳ vậy, thiệt là đáng giận! Ta phải trở ra kêu mọi người xem lại.

    Nói rồi quay trở ra khách sảnh, mọi người coi lại đúng là bốn trái cà. Trịnh Hùng nạt:

    - Triệu Phước, bộ mi điên hả, còn đem trở ra làm chi vậy?

    Triệu Phước tức giận quay quả đi vào, giở ra xem thì là đào thiệt. Bèn nghĩ: "Thôi, để ta ăn quách cho rảnh". vừa muốn ăn, Tế Điên đuổi theo sau lưng, nói:

    - Triệu Phước ngươi làm gì đó?

    Triệu Phước nói:

    - Người ta biến ra trái đào, còn ông dùng phép gì mà mắt thiên hạ vậy? Tôi muốn ăn trái đào đó.

    Tế Điên lấy tay chỉ một cái, nói:

    - Ngươi cứ ăn thử.

    Triệu Phước cầm lên cắn một miếng, răng như muốn bể, coi lại là đào bằng gỗ. Tế Điên nói:

    - Ngươi đem vào cho lão thái thái ăn đi.

    Triệu Phước cầm đem vào, lão thái thái ăn vào, nước đào ứa ra miệng trông rất ngon lành. Triệu Phước bèn nghĩ thầm: "Kỳ lạ quá!". Rồi quay quả đi ra. Ngoài kia, Quảng Huệ ngồi lặng thinh không nói lời nào.



  2. #2
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 13
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 14

    Tế Điên hóa phép đùa Quảng Huệ,
    Trịnh Hùng vì mẹ cầu Thánh tăng.

    Có thơ rằng:

    Lưu thủy cao sơn một khúc cầm

    Bá kỳ thiên cổ vẫn tri âm

    Chân tình đàn đến thông trời đất

    Mới thấy u huyền thái có tâm.


    Tế Điên nói:

    - Thưa Trịnh đại quan nhân, hôm nay tôi biến một pháp thuật, xin mời lão thái thái ra nhìn tận mắt mới hay.

    Trịnh Hùng nói:

    - Không được đâu, mẹ tôi không thấy đường đã hai năm rồi, làm sao có thể thấy được?

    Tế Điên nói:

    - Cũng vì Lão thái thái hai mắt không thấy đường, tôi mới mời ra xem, nếu là người thấy đường thì đâu cần phải mời.

    Trịnh Hùng biết Hòa thượng là người không phải tầm thường, đi ra nhà sau mời Lão thái thái ra, hai đứa a hoàn dìu đỡ đi ra bên ngoài. Các thân hữu đều đứng dậy, nói:

    - Xin chúc mừng Lão thái thái, kính mong lão nhân gia đa phúc đa thọ.

    Lão thái thái ngồi xuống. Trịnh Hùng nói:

    - Thưa mẹ, hiện có Tế Công trưởng lão ở chùa Linh Ẩn muốn biến một pháp thuật, có thể mời mẹ xem cho rõ ràng.

    Lão thái thái gật đầu. Tế Điên đến trước lão thái thái, nói:

    Tiệc thọ mở lời:

    Đào thọ sắc hồng tươi

    Rượu thọ sánh chén ngời

    Ngũ phúc thọ đầu tiên

    Thọ miên miên - phúc trường viễn

    Cầu mong:

    Tuổi thọ thanh tòng

    Chẳng sợ gió sương lay

    Khác nào phúc như Đông hải

    Thọ tỷ Nam san.


    Đọc xong mấy câu, Tế Điên lấy tay vẽ trên tròng mắt của Lão thái thái một vòng, thầm niệm lục tự chơn ngôn "Án ma ni bát mê hồng". Lão thái thái quả nhiên mắt thấy được. Lão thái thái kêu:

    - Trịnh Hùng à, mắt trái của mẹ đã thấy được rồi.

    Trịnh Hùng hãy còn chưa tin, vẫy tay gọi một con a hoàn đến, hỏi:

    - Má ơi, má có thấy ai đây không?

    Lão thái thái nói:

    - Đây là con Xuân Mai chớ ai.

    - Phải rồi. Xin chúc mừng Lão thái thái. Thiệt thấy được rồi!

    Trịnh Hùng nghe nói mừng quá, vội đi lại gần, hỏi:

    - Thưa mẹ, mẹ có thấy con ra thế nào không?



  3. #3
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 13
    __________________________________________________ ______________________________________


    Lão thái thái nói:

    - Ngày tháng thoi đưa, mi cũng già đi nữa.

    Trịnh Hùng vội đến trước Tế Điên thi lễ, nói:

    - Bạch Thánh tăng, xin lão nhân gia từ bi cứu trị cho! Mắt bên trái đã thấy được rồi, còn mặt bên phải xin người trị luôn một thể.

    Lão thái thái nói:

    - Bây giờ, mắt bên trái của ta đã thấy được rồi.

    Tế Điên nói:

    - Ta không thể trị mắt bên phải được. Hiện giờ ở ngoài cổng nhà này có một người đang ẵm đứa nhỏ tên là Mã Bái Nhiên. Người ấy có thể trị bệnh này được.

    Trịnh Hùng vội sai người ra cổng mời Mã Bái Nhiên vào. Trịnh Hùng đến thi lễ nói:

    - Thưa tiên sinh, xin tiên sinh trị giùm mắt bên phải của mẹ tôi, tôi xin đền ơn trọng hậu.

    Mã Bái Nhiên vừa định mở lời từ chối, Tế Điên bèn nói:

    - Mã Bái Nhiên ơi, ông trị giùm bà ấy đi!

    Nói rồi ngầm đưa cho Mã Bái Nhiên một viên thuốc. Đương lúc đó, các vú em, a hoàn đều kéo ra đứng đầy ở cửa để xem trị mắt phải của Lão thái thái, trong đó có một người đàn bà bước tới ẵm giùm em bé cho bú sữa, đứa bé ré lên khóc. Mã Bái Nhiên cũng chí phúc tâm linh, cầm viên thuốc nói:

    - Thuốc này phải dùng vô căn thủy hòa tan. Đây là Tiên đơn diệu dược của nhà Phật ban truyền, bảo Lão thái thái lấy nước này rửa mặt, mắt sẽ sáng lại như xưa.

    Bảo gia nhân đem thuốc hòa tan với nước. Quả nhiên, Lão thái thái rửa vào mắt phải, mắt sáng lại như thường.

    Trịnh Hùng thấy người vú em mới đến bồng con Mã Bái Nhiên cho bú, chẳng biết nguyên cớ ra sao, liền đem hỏi Mã Bái Nhiên. Mã Bái Nhiên mới đem tình cảnh vợ chồng nghèo khổ, vợ phải đi kiếm việc, còn chính mình muốn đem con cho rồi nhảy xuống sông tự vận, may gặp được Tế Công, mỗi mỗi kể ra một mạch. Trịnh Hùng nghe thuật mới vỡ lẽ ra, nói:

    - Được rồi, trong nhà tôi đang thiếu một người quản lý, ngươi nên ở lại đây, ta sẽ cấp riêng cho vợ chồng ngươi một căn nhà để ở.



  4. #4
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 13
    __________________________________________________ ______________________________________


    Rồi day qua Tế Điên:

    - Bạch Thánh tăng, xin người từ bi nhận cho, xin cho tôi đổi y phục đang mặc của người.

    Tế Điên nói:

    - Ngươi không cần thay đổi y phục của ta, Hòa thượng ta xin hóa ở ngươi chút duyên này thôi. Ngươi hãy đem hai khoảnh ruộng lúa ngoài cửa Thanh Ba cúng cho Lưu Thái Chơn ở Tam Thanh quán để làm đất hương hỏa cho miếu này. Như vậy chính là tạ ơn Hòa thượng ta đó.

    Quảng Huệ đang ngồi một bên, thấy Tế Điên thi triển kỳ công vừa hổ vừa giận, bèn đứng dậy nói:

    - Thưa Trịnh đại quan nhân, tôi biết phía sau nhà Ngài nơi hoa viên có một Yêu quái làm lộng, tôi tình nguyện đến đó bắt Yêu an trạch, không lấy một tơ hào nào hết. Tôi sở dĩ làm như thế là muốn so sánh pháp thuật với Tế Điên, xem thử ai hơn ai kém!

    Tế Điên nói:

    - Được rồi, ông đã nói thế thì ta cùng ông ra hoa viên bắt Yêu an trạch, lui Quỷ trị bệnh nhé! Nếu ông bắt được Yêu tinh thì kể như Hòa thượng ta thua, còn như bắt Yêu không được sẽ tới lượt Hòa thượng ta ra sức.

    Quảng Huệ nói:

    - Cũng được, bây giờ chúng ta đi!

    Tế Điên nói:

    - Vội chi, chúng ta hãy ăn cơm đã. Còn sớm quá, bắt Yêu, Yêu cũng không đến đâu!

    Trịnh Hùng nói:

    - Nơi hoa viên của tôi, không biết Yêu quái hay là gia tiên ở đó? Thường thường bọn gia nhân nằm ngủ ở gác sau, bị ai đó quăng xuống lầu. Còn không như thế thì đồ vật trong nhà kêu lên loảng xoảng và bị ném xuống đất lung tung. Có khi trên lầu tự nhiên đèn thắp sáng, xem lại chẳng có người nào, cũng không biết là Yêu hay Quái? Tôi cũng chẳng biết sao. Tình trạng này đã nữa năm rồi!

    Quảng Huệ nói:

    - Không hề chi! Tối nay, ta không cần biết nó là Yêu, là Quái hay Quỷ. Ta tóm lấy nó, lấy giới đao kết thúc tánh mạng là xong.

    Mọi người cùng nhau trò chuyện, phút chốc trời đã tối, Trịnh Hùng hỏi hai vị Hòa thượng cần dùng những thức chi.

    Quảng Huệ cầm viết ghi ra một toa, Trịnh Hùng bảo gia nhân chiếu theo đó sắm sẵn, để ở hoa viên. Khi tất cả đã sửa soạn xong, hai vị Hòa thượng mới ra hoa viên xem xét. Đồ vật gồm có: một bàn bát tiên, một cái ghế, một bộ lư hương chân đèn, một thẻ nhang dài, một xấp giấy tiền, một nghiên mực, một mớ bạch cập, một gói chu sa, hai cây bút mới, một tờ giấy vàng, một bó rau thơm, một mâm ngũ cốc, một chén nước mưa.



  5. #5
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 13
    __________________________________________________ ______________________________________


    Quảng Huệ xem xong, bèn trước hết đốt đèn hương, rồi mới đảo cáo với quá vãng thần kỳ, bảo hộ cho đệ tử là Quảng Huệ bắt được yêu quái, trở về chùa sẽ dâng hương, thiết trai đáp tạ. Đảo cáo xong, Quảng Huệ dùng nước mưa hòa chu sa và bạch cập nghiền nát, lấy bút mới viết ba đạo thần phù, đốt lên sẽ hóa làm linh phù, trong miệng lâm râm đọc: "Đốt đạo bùa thứ nhất, cuồng phong nổi dậy; đốt đạo bùa thứ hai, bắt yêu quái trói lại; đốt đạo bùa thứ ba, dùng giới đao kết thúc tánh mạng". Trịnh Hùng cùng một tên gia nhân gan dạ đứng bên ngoài theo dõi. Tế Điên cũng ở tại đó, tay cầm hồ rượu uống tì tì không nói chi hết. Quảng Huệ miệng lâm râm đọc, tay cầm đạo linh phù thứ nhất đốt hươ lên mà không có động tĩnh chi, cũng không có chút gió. Mọi người thấy vậy đều cười rộ lên, nói:

    - Quảng sư phụ nói dóc, chớ có tài cán chi.

    Quảng Huệ lại đốt linh phù thứ hai hươ lên, cũng không có gì lạ xảy ra. Quảng Huệ lòng gấp như lửa đốt cầm luôn linh phù thứ ba đưa ra phía ngoài, tức thì bên ngoài có một luồng quái phong cuốn theo cát bụi mịt mù, mưa lớn lột độp, chưa từng thấy. Có bài tán rằng:

    Vô ảnh lại vô tung

    Cuốn dương hoa, Tây lại Đông

    Hút lá thả từng không

    Sông ngòi thuyền nhỏ chao nghiêng ngửa

    Mây bay nhanh quá đỉnh cung

    Qua vườn rừng hoa lá lung tung

    Vút thông xanh, xuyên cửa sô?

    Đuốc bạc lắc lư, bóng chập chùng.


    Trận gió qua đi, bèn thấy ở ba gian lầu đối diện, một căn lầu tự mở ra, bên trong đi ra một lão già, mặt non như trẻ nít, đầu đội khăn bốn góc màu đồng xưa, mình mắc áo thụng cùng màu, vớ trắng giày xanh, tay cầm phất trần chỉ về phía Quảng Huệ, nói:

    - Hay cho Quảng Huệ! Ta với ngươi ngày trước không oán, gần đây không cừu, tại sao ngươi lại tới làm kinh động ta. Tại làm sao thế hử?

    Bèn lấy phất trần chỉ một cái, một đám khói trắng xông thẳng tới Quảng Huệ. Quảng Huệ cảm thấy đầu nặng, mắt hoa, té ngửa trên đất. Tế Điên tay cầm hồ lô rượu, cười hà hà nói:

    - Ngươi vốn là người tu đạo, tại sao vô cớ đạp vào hồng trần, lại còn dám hiếp đáp đệ tử của ngôi Tam bảo nữa hử?



  6. #6
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 13
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nói rồi vỗ đầu một cái, lộ ra ba đạo hào quang. Vị Tiên gia kia vốn là bậc tu đạo, ở trên lầu này, có mấy ngàn năm công hạnh. Nhân vì bọn gia nhân của Trịnh Hùng ăn ở không được tinh khiết, động chạm tới ông ta, ông ta mới náo loạn như thế. Hôm nay, thấy Tế Điên hiện ra ba đạo hào quang như thế, vị Tiên gia vốn là người tu chẳng dám đến gần, sợ bị ba luồng ánh sáng đó rọi vào thì mất đi 500 năm công hạnh. Người có lời của người, thú có tiếng của thú, vị Hồ Tiên đó đã biến làm người được, đạo pháp cũng cao xa lắm, lật đật nói:

    - Xin Thánh tăng chớ giận! Cũng đừng nên oán trách tôi. Chỉ nhân vì bọn gia nhân của Trịnh Hùng đánh đập bọn tiểu Hồ không một chút thương tiếc, nên tôi làm như vậy để bọn nó biết tay.

    Tế Điên nói:

    - Ngươi phải mau mau rời khỏi chỗ này cho ta, nếu không đi ta kêu Thiên lôi đánh chết đấy nhé!

    Vị Tiên gia ấy tức thì hóa làm trận gió bay mất.

    Tế Điên lấy một viên thuốc cho Quảng Huệ uống giây lát tỉnh lại. Quảng Huệ hổ thẹn, mặt đỏ đến mang tai, nói lời cáo từ trở về Tam Thanh miếu. Tế Điên còn ở lại nhà Trịnh Hùng. Hôm sau trở dậy, Trịnh Hùng khoản đãi cơm rượu xong, nghĩ đến ơn Tế Điên trị bệnh mắt cho mẹ, trong lòng rất cảm kích, muốn thay đổi y phục cho Tế Điên để tạ ơn. Tế Điên nói:

    - Lần này ngươi muốn tạ ơn ta thì hãy ghé tai lại nghe ta nói như vầy, như vầy…

    Trịnh Hùng gật đầu ưng thuận. Tế Điên mới cáo từ ra khỏi nhà Trịnh Hùng đi về phía cửa Tiền Đường.

    Đến bên ngoài cửa Tiền Đường, Tế Điên thấy có một gánh thịt chó để đó, còn người bán thì đang ngồi xổm đại tiện ở chân tường đối diện với Ngọc Hoàng các. Tế Điên vỗ đầu ba cái, nhướng mắt huệ nhìn xem, nói: "Đây thiệt là người con bất hiếu bậc nhất trên thế gian. Hòa thượng ta nếu không cứu hắn, ắt Lôi thần sẽ đánh chết". Nghĩ rồi bèn hỏi:

    - Thịt chó này của ai đây?

    Hỏi liên tiếp ba lần mà không có ai trả lời.

    Nguyên người bán thịt chó này họ Đổng tên Bình, nhà ở trong cửa Tiền Đường, trong nhà có bà mẹ và vợ là Hàn thị. Đổng Bình là người tánh tình rất đa nghi, thường hay trước mặt mẹ nói nhiều điều bất hiếu, dù mẹ không lỗi lầm chi, nhưng lời nói cũng tỏ ra ngang ngược. Sáng ra, Đổng Bình cùng mẹ cải nhau một trận, Bình cho mẹ không biết gì hết. Vợ hắn là Hàn thị, là người vợ hiền lương, thường khuyên can hắn, nói:

    - Mẹ đã lớn tuổi rồi, anh không nên vô cớ rầy rà như vậy để mẹ phải buồn lòng.

    Đổng Bình cũng không nói năng chi, ra cửa đi bán thịt. Hôm đó, Bình xào một chảo thịt chó, bảo Hàn thị xem chừng, còn mình đi mua chó. Triều nhà Tống cho phép người ta mua bán thịt chó tự do, Đổng Bình đi đường Hồ Đồng, thấy ở phía Bắc đường có một người đứng sẵn chờ, tuổi độ hơn 30, có dáng vẻ như người buôn bán. Người đó hỏi:

    - Anh đi mua chó về bán thịt phải không?

    Đổng Bình đáp: Phải.

    Người ấy nói:

    - Tôi vốn không muốn nuôi chó, nhưng từ năm kia có một con chó hoang đến ở, đuổi nó, nó không đi. Tối lại đóng cửa nhốt chó ở trong nhà. Nửa đêm nghe tiếng chó sủa, tôi thức dậy xem, thì ra có kẻ trộm đang cạy cửa. Tôi nghĩ rằng con chó này cũng có chỗ dùng bèn để lại nuôi. Năm nay, nó lại sanh thêm một con chó nhỏ nữa, chúng nó cứ giành ăn cắn nhau mãi. Tôi sợ cắn phải đứa con tôi, nên cũng có ý bán nó, nhưng không lẽ đã có ơn nuôi dưỡng lại có cừu giết hại sao? Tôi cũng không cần tiền, anh nên bắt về đi.

    Đổng Bình nghĩ: "Thế thì hợp quá!". Bèn lấy dây cột con chó lớn, ôm con chó nhỏ, cám ơn người ấy vài câu rồi kéo chó trở về nhà. Đến nhà, cột chó lớn ở trong sân rồi vào nhà lấy dao ra định giết chó. Để dao ở ngoài sân, vào nhà lấy cái chậu trở ra thì con dao đâu mất. Đổng Bình hỏi vợ:

    - Bà có lấy dao không?

    - Không có, người vợ trả lời.

    Đổng Bình đi tìm, thấy con chó nhỏ nằm ép lên lưỡi dao, cán ló ra ngoài. Đổng Bình đi đến, lấy chân đá chó nhỏ một cái, lấy dao lại định giết chó lớn. Con chó nhỏ chạy tới nằm trườn trên bụng chó lớn, nhe răng nhìn Đổng Bình, mà hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.



  7. #7
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 15
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 15

    Chó độ Đổng Bình cải ác làm lành

    Rượu thịt về chùa cợt đùa Tăng chúng


    Có Thơ rằng:

    Sanh ở chỗ này chết ở đây

    Mấy ai ngờ nghệch mấy ai hay

    Nửa đêm mặt sắt tư duy lại

    Bất tử trường sinh bỏ dạ này.

    Đổng Bình thấy con chó nhìn mình nước mắt chảy ròng, ngạc nhiên hồi lâu, tự nghĩ: "Con chó còn biết thân nó từ đâu sinh ra, huống chi ta là con người ử". Nghĩ thế rồi cắt dây mở thả hai con chó ra, nói:

    - Thôi, tao không giết mày nữa, mẹ con mày có muốn ở lại đây thì tao sẵn lòng nuôi, còn không muốn ở thì đi đâu mặc ý.

    Hắn vào trong nhà, quỳ trước mẹ, nói:

    - Từ trước đến nay, con đối xử với mẹ có nhiều điều vô lễ, tội đáng muôn thác!

    Người mẹ nói:

    - Chỉ cần con đối với mẹ hết lòng hiếu thảo, vợ chồng con sẽ được nhiều phước lành!

    Đổng Bình nói:

    Hôm nay con bán hết gánh thịt chó này, ngày mai xin đổi nghề khác buôn bán sanh nhai, còn nghề buôn bán máu tanh này, thôi không làm nữa.

    Nói rồi gánh thịt chó đi bán. Mọi hôm, gánh ra bán một loáng là hết. Hôm nay gánh đi qua hơn mười con đường lớn ở Tiền Đường, trước bức vách tường đối diện với Ngọc Hoàng các, cảm thấy trong bụng quặn đau, bèn để gánh thịt chó bên đường, đi đại tiện. Ngồi thấy Hòa thượng từ bên kia đường đi lại hỏi: "Thịt chó này của ai?". Đổng Bình cũng không trả lời, nghĩ: "Hôm qua ông lấy không của mình hai miếng thịt rồi, hôm nay lại đến hỏi nữa, mình không trả lời, xem ông ấy làm sao?"

    Tế điên thấy mặt Đổng Bình lộ sắc đen, bèn án linh quang xét biết hắn ta là người con hiếu bậc nhất trên thế gian, nếu không cứu hắn thì Lôi thần đánh chết.

    Đổng Bình tại sao được gọi là người con hiếu bậc nhất? Xét trong Thiên thư có nói: Ví có người kia đã làm nửa đời người việc lành, bỗng một hôm đổi tánh, làm một việc ác, sách ấy ghi chú: Ấy là người ác bậc nhất, công lao nửa đời làm lành coi như không có. Trái lại, nếu người nửa đời làm việc ác, bỗng nhiên tự biết mình sai quấy, cần phải sửa đổi, nếu không sẽ gặp ác báo! Nhất định cải ác làm lành, thật tình ăn năn lỗi trước, nhờ đó cái ác trước được tiêu ma, trong sách ghi là người lành bậc nhất. Lư phụ thất tiết không bằng đĩ già hoàn lương là thế. Đổng Bình tuy bất hiếu với mẹ, bỗng nhiên biết cải hối, hứa trước mẹ hết lòng hiếu thảo, tấc lòng chí thành không chút dối trá, chính là người con hiếu bậc nhất vậy.

    Tế Điên bảo: Gánh thịt chó này của ai đây?

    Hỏi liên tiếp hai lần không ai trả lời, bèn kê vai gánh thịt chó rảo bước.

    Đổng Bình ngó thấy, gấp quá, lật đật đứng dậy, tay xách quần chạy theo. Vừa chạy được mấy bước thì ở phía sau ầm lên một tiếng lớn, vách tường chỗ ngồi ban nãy đã sập quá nửa.

    Đổng Bình sợ quá, mắt mở trừng trừng, trong bụng nghĩ: "Nếu không có ông Hòa thượng đó gánh gánh thịt của ta thì giờ này ta bị tường đè chết rồi, thiệt là ghê quá, ghê quá!".

    Tế Điên nói: "Lôi thần đánh chết", nhưng tại sao bị đất đè chết lại cho là bị Lôi kiếp ư? Ngạn ngữ nói: "Trời gầm sấm chớp ngũ lôi đánh". Như vậy có nghĩa là năm thứ sấm chớp ngũ lôi đánh xuống đâu. Thực sự kim, mộc, thủy, hỏa, thổ gọi là ngũ lôi. Dao chém chết gọi là kim lôi, cây gậy đánh chết gọi là mộc lôi, nước dìm chết gọi là thủy lôi, lửa đốt chết gọi là hỏa lôi, đất tường đè chết gọi là thổ lôi. Nếu bị Thiên lôi đánh, đó là người cực đại ác mới xui nên.



Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •