Tế Điên Hòa Thượng.
Chương 35
__________________________________________________ ______________________________________


Chương 35

Đốt yêu đạo nghĩa thâu Trần đồ đệ,
Tìm Tế Điên giữa đường gặp bất bình.


Sau khi Diệu Hưng đánh một chưởng cho Tế Điên ngất ngã rồi trở về Tường Vân quán. Lương viên ngoại chạy theo năn nỉ nhưng không được, đành phải trở vào thư phòng xem Tế Điên sống chết ra sao, nào ngờ thấy Tế Điên đang ngồi uống rượu. Mừng quá, viên ngoại chạy tới hỏi:

- Bạch Thánh tăng, lão nhân gia không chết thật à? Lão đạo sĩ nói đã bắt hồn phách Thánh tăng rồi mà!

- Hồn phách ta làm sao ổng bắt được, hồn phách công tử bị Ổng bắt đi thì có, để tối nay ta đi kiếm ổng đòi lại.

- Bất tất phải thế!

- Ông ấy là người tu hành mà tạo ác nghiệp như vậy sớm muộn gì cũng không tránh khỏi trời trả báo.

- Thánh tăng không cần phải kiếm ông ấy làm chi! Theo tôi thấy thì chuyện này cũng tại ông ấy hết.

Tế Điên chẳng nói chẳng rằng ngồi tì tì uống rượu cho tới tối. Bỗng đứng vọt dậy nói:

- Ta ra ngoài chơi quanh quẩn một lát rồi sẽ trở lại.

Lương viên ngoại tưởng thật cũng không cản lại. Ra khỏi nhà Lương viên ngoại, Tế Điên đi thẳng một mạch đến núi Ngũ Tiên, vào Tường Vân quán thấy lão đạo sĩ đang làm phép, việc Trần Lượng đến Tế Điên cũng thấy rõ ràng. Khi lão đạo sĩ họa phù niệm chú lần thứ hai, Tế Điên mới theo gió bước vào trước án. Việc này đáng lẽ Diệu Hưng phải tỉnh ngộ mới phải, bắt hồn người mà người còn dẫn xác đến chứng tỏ rằng đạo hạnh Tế Điên không phải tầm thường. Thay vì tỉnh ngộ, Diệu Hưng lại đùng đùng nổi giận lấy kiếm chỉ vào Tế Điên hét lớn:

- Bớ Điên tăng! Ta hóa duyên Lương viên ngoại mắc mớ gì ngươi, mà ngươi cả gan theo phá bĩnh ta ? Nếu ngươi biết điều thì quỳ xuống pháp đài này, dập đầu gọi ta là tổ sư gia ba tiếng thì ta lấy đức hiếu sinh tha cho tội chết! Bằng không thì bảo kiếm này sẽ lấy tánh mạng rác của ngươi đó!

- Hay cho yêu đạo, ngươi dám ở đây hưng yêu tác quái, ác hóa Lương Vạn Thương mà lại còn dám vô lễ với ta như thế hử?

Càng nói càng thêm nổi giận. Bất ngờ Tế Điên phóng tay vả mặt Diệu Hưng cái bốp. Mặt Diệu Hưng in dấu tay đỏ rần và uất lên tận cổ, tức thì hươ kiếm nhằm đầu Tế Điên chém xuống. Hai người giở hết tài năng, xà quần trước chánh điện. Lão đạo sĩ hươ kiếm lung tung quyết lấy tánh mạng Tế Điên mới hả giận, còn Tế Điên thì né tránh chạy loanh quanh, thỉnh thoảng bấu một cái, chọt một nhát làm đạo sĩ tức lộn ruột, đến nỗi phải thở hỗn hển! Đánh lâu mà không làm gì được Tế Điên, Diệu Hưng bèn dừng lại, rút ra trong bọc một món bảo pháp, miệng lâm râm niệm chú, thảy lên không, miệng hô: Sắc lịnh hích! Tức thì một vật trắng sáng lấp lánh đánh xuống Tế Điên. La hán gia trợn mắt nhìn xem thấy có vật trắng sáng nhờ nhờ đang xè xè ngay trên đầu mình bèn biết pháp bảo ấy tên là Hỗn nguyên như ý thạch. Viên đá này muốn lớn nhỏ tùy ý, lớn có thể đến mấy trượng, nhỏ có thể bằng cái trứng bỏ gọn vào trong túi. Cục đá này nếu va vào đầu người sẽ bể đầu chảy máu, toi mạng như chơi.