Tế Điên Hòa Thượng.Chương 21__________________________________________________ ______________________________________
Vương Hưng chẳng hiểu duyên cớ tại sao, cũng vội vàng thưa:
- Dạ thưa công tử, nhà ở chính là của tiểu nhân, gồm có: Mẹ tiểu nhân năm nay 50 tuổi, tiểu nhân 22 tuổi, vợ tiểu nhân 19 tuổi. Trong nhà chỉ có ba miệng ăn, sống qua ngày.
Tần Hằng nghe thưa cười dài, nói:
- Này Vương Hưng, nghe nói vợ mi dễ coi lắm hả. Nè, ta cho mi 200 lượng bạc để mi cưới vợ khác, còn vợ mi đưa đến hầu hạ ta nhé!
Vương Hưng nghe nói, không lạnh mà run, trong bụng nghĩ thầm: "Nếu ta trả lời không bằng lòng, chắc sẽ bị loạn côn mà chết quá!". Nghĩ đi nghĩ lại bèn thưa:
- Xin công tử xét lại, tiểu nhân có sự tình xin thưa: Thực ra, vợ tiểu nhân ở nhà cũng chẳng làm chi, chỉ giữ việc phụng dưỡng mẹ già thôi. Chờ khi mẹ tiểu nhân qua đời rồi, tiểu nhân sẽ đưa nó đến hầu hạ công tử. Tiểu nhân thực tình chẳng dám lấy 200 lương bạc của công tử đâu.
Tần Hằng nghe Vương Hưng nói thế, dợm muốn nói:
- Ừ, thôi mi về đi!
Nào dè Tần Ngọc ở một bên hớt nói:
- Thưa công tử, công tử đừng thèm nghe lời nó! Rõ ràng nó gạt công tử đấy! Mẹ nó năm nay mới 50 tuổi. Bà sống 30 năm nay mới chết, vợ nó lúc đó đã 50 tuổi rồi, nó đưa đến cho công tử nuôi dưỡng già ư?
Tần Hằng nghe nói đùng đùng nổi giận hét:
- Hay cho thằng chó này! Trước mặt công tử, mi dám bày trò gạt gẫm hả, không trị mi không được! Bây đâu, rút ngược nó lên cho ta.
Bọn ác nô dạ rân, áp tới trói rút ngược Vương Hưng lên xà nhà. Tần Hằng nói:
- Này Tần Ngọc, ngươi có kế gì bắt vợ nó đem về đây cho ta, để ta cho nó chống mắt lên coi ta mùi mẫn với vợ nó!
Tần Ngọc chớp mắt mấy cái, nghĩ ra một kế rồi ra bên ngoài kêu tên tam gia lại nói mấu câu. Tên tam gia liền thuê một cỗ kiệu hai người khiêng thẳng đến nhà Vương Hưng kêu cửa. Mẹ Vương Hưng từ trong nhà đi ra hỏi:
- Ai kêu cửa đó?
Tên tam gia đáp:
- Lão thái thái không nhớ ra tôi sao? Tôi đây là họ Trương, làm việc trong hoa viên của phủ Thừa tướng. Tôi với anh Vương Hưng thân nhau lắm. Sáng nay Vương đại ca gánh gánh ra một quãng đường, bỗng anh lắc lắc mấy cái, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Bọn tôi dìu anh vào hoa viên rồi mời thầy thuốc đến xem mạch. Thầy thuốc bảo bệnh anh ấy nặng lắm, phải có người nhà ở bên để săn sóc, mới có thể trị được. Vương đại ca bảo tôi về đây rước chị nhà đến săn sóc cho anh ấy.
Lão thái thái nói: Cũng được, để tôi đi xem sao.
Tên tam gia nói: Lão thái thái già cả vào trong ấy gặp cảnh như thế này càng rối rắm thêm. Hơn nữa để chị là người ít tuổi ở giữ nhà có điều bất tiện chăng?