DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Trang 67/106 ĐầuĐầu ... 1757656667686977 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 661 tới 670 của 1052
  1. #661
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 141
    __________________________________________________ ______________________________________


    Vương Hiếu nghe nói rất mừng, vội chạy vào phi báo:

    - Bà ơi có tin mừng!

    Lão thái thái nghe nói, rầy:

    - Cái thằng này! Viên ngoại sắp chết đến nơi mà mày lại nói có tin mừng! Tin mừng cái gí, ở đâu?

    - Hiện bên ngoài có một vị đạo sĩ xưng là thần tiên ở núi Mai Hoa, bảo rằng ông ta có thể cứu được viên ngoại. Đó không phải là tin mừng sao?

    Trương Sĩ Phương nghe nói, lật đật cản lại:

    - Mấy người nghe đạo sĩ phỉnh gì thế? Chỉ toàn là lời nói gạt gẫm yêu ma để xin vài điếu tiền. Có tiền cũng không thèm cho họ. Mau bảo ông ta đi đi!

    - Thưa bà! Lão đạo sĩ nói ông ta chỉ cốt làm phước chứ không đòi tiền.

    Trương Sĩ Phương nói:

    - Chú cứ nói bậy bạ hoài! Ông ta không đòi tiền chứ không phải chú tự mình bỏ vô bị Ông ta sao?

    - Chính ông ấy nói không đòi tiền mà!

    Vợ của Vương Toàn là Đổng thị đứng kế bên, nói:

    - Này Vương Hiếu, chú ra mời lão đạo sĩ vào xem cho viên ngoại cũng tốt có sao đâu! Thảng như cứu được viên ngoại dù cho phải tốn 1.000 lượng hay 2.000 lượng mình cũng chịu chi hết. Còn như không cứu được mình cũng không mất cho ông đồng nào.

    - Phải đó!

    Vương Hiếu tán thành ngay và quày quả đi ra trước, nói:

    - Thưa đạo gia, bà chủ chúng tôi xin mời ngài!

    Lão đạo sĩ gật đầu, cùng Vương Hiếu đi vào nhà trong. Vị đạo sĩ này chính là Hoàng diện chân nhân Tôn Đạo Toàn vâng lệnh Tế Điên đưa Lôi Minh va Trần Lượng đến trước cứu Vương An Sĩ. Đến Hải Sanh kiều, ông ta bảo Lôi Minh, Trần Lượng ngồi ở quán rượu chờ đợi, rồi một mình đến cổng để được gia nhân đưa vào bên trong. Trương Sĩ Phương dòm thấy đạo sĩ bèn nói:

    - Lão đạo sĩ mũi trâu này đến đây làm chi, không khéo trở thành oan gia đấy!

    Tôn Đạo Toàn miệng niệm "Vô lượng Phật", nói:

    - Bần đạo hiểu biết không giống như công tử, bần đạo muốn đến cứu Vương thiện nhơn.

    - Ông không phải dùng lời yêu ma gạt gẫm mọi người. Ông có biết lão viên ngoại bị bệnh gì không?

    - Tự nhiên sơn nhân phải biết chớ! Sơn nhân nói ra e có người khó đứng ở chỗ này, vì mắc cỡ chịu không nổi.

    - Vậy chớ lão viên ngoại mắc bệnh gì?

    - Vương Viên ngoại bị âm nhơn hãm hại.

    - Ông đừng nói bậy bạ nhé! Lão viên ngoại làm một vị thiện nhơn, bình thường đối đãi với người rất trọng hậu, làm sao gia nhân lại có thể hại ông ấy được?

    - Trái lại không phải do gia nhân hãm hại. Ta là người xuất gia lấy từ bi làm gốc, thiện niệm làm đầu, nói ra phải để đức nên không dám nói rõ. Lời thường có nói: "Nói ra phải để lại nửa câu; làm việc theo lễ phải nhường ba phần".

    - Lão đạo này, ông thiệt là nói vu vơ. Vậy ai hãm hại lão viên ngoại chớ?





  2. #662
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 141
    __________________________________________________ ______________________________________


    Lão đạo sĩ hơi mỉm cười, nói:

    - Công tử thiệt muốn hỏi người hãm hại lão viên ngoại ư? Người ấy thân là đàn ông mà mang tâm tính độc ác của đàn bà, người rất thân trong nhà nhưng lại lấy họ ngoài.

    Trương Sĩ Phương nghe mấy câu đó mặt mày biến sắc. Các gia nhân nghe nói, đều đoán là hắn ta. Người thân thích trong nhà mà lấy họ ngoài, không phải hắn thì là ai? Mọi người đều rõ cả, nhưng không dám nói ra, chỉ lấy mắt nhìn chăm chăm. Trương Sĩ Phương xấu hổ quá hóa giận, nói:

    - Lão đạo sĩ này, ông không nên buột miệng nói càn như thế! Ông nói có âm nhơn hãm hại, vậy có bằng chứng gì không?

    - Dĩ nhiên là có chứ! Công tử cứ gọi một gia nhân lại đây đi!

    - Kêu gia nhân lại làm gì?

    Vương Đắc Lộc chạy lại. Lão dạo sĩ nói:

    - Quản gia, chú đến dưới giường của lão viên ngoại, mò trên ván giường xem có hình người bằng gỗ đào hãy lấy ra.

    Quả nhiên Vương Đắc Lộc đến bên giường đưa tay mò thử, nói:

    - Đúng rồi, có cái gì đây!

    Lập tức lôi ra xem. Đó là một hình người bằng gỗ đào có mặt mũi với tám chữ ghi rõ ngày giờ năm sinh của lão viên ngoại. Bấy giờ tiểu tử Trương Sĩ Phương thẹn quá, chuồn ra ngoài chạy tuốt về Tam Thanh quán gặp đạo sĩ Đổng Thái Thanh, hắn nói:

    - Đổng đạo gia ơi! Cách làm của ông linh thiệt. Từ ngày đó dượng tôi nằm liệt luôn, hôn mê bất tỉnh không dậy nữa. Dượng tôi chưa chết mà tôi tính che rạp sửa soạn trước đây.

    - Phải đúng bảy ngày nới chết thiệt, chưa đúng bảy ngày không được đâu.

    - Linh thì có thiệt, nhưng bây giờ hư hết rồi!

    - Sao vậy?

    - Hôm nay có một lão đạo sĩ tự xưng là Mai hoa chân nhân ở núi Mai Hoa. Ông ta bảo có thể trị bịnh cho Vương An Sĩ được và kêu gia nhân gỡ hình nộm gỗ đào ra. Ông ta còn nói người hại Vương viên ngoại là người đàn ông mà tánh hiểm độc của đàn bà, là người thân trong nhà nhưng mang họ ngoài. Như vậy không phải tôi thì là ai? Ông ta đoán không ra tên họ của tôi nên tôi mới chạy về đây.

    - Ta nói cho chú biết, bất luận ông ta là ai cũng không thể cứu được đâu! Tối hôm nọ ta đã làm phép bắt Vương An Sĩ ba hồn thu một hồn, bảy phách giữ hai phách bỏ vào trong bình nhiếp hồn đây. Ông ấy đâu có thể mạnh được?

    Trương Sĩ Phương nghe bảo như vậy mới nói:

    - Tuy ông bắt hồn của Vương An Sĩ nhốt trong bình nhiếp hồn này, Tôi chắc thế nào Mai hoa chân nhân cũng đến kiếm ông để đòi bình nhiếp hồn cho coi.

    - Ông ta không đến thì tốt, còn ông ấy dẫn xác tới đây ta sẽ kết thúc tánh mạng cho ông ấy là xong chuyện.

    - Sợ ông nói mà làm không được đó chớ! Tôi thấy lão đạo sĩ thật là Tiên phong đạo cốt, mặt đạo bào màu lam mặt mũi vàng tươi, ba chòm râu đen nhánh đẹp hơn ông nhiều, đại khái là tài năng cao hơn ông một bậc. Khi đến tìm ông đòi bình, ông không chịu đưa thì phải thế mạng thôi.






  3. #663
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 141
    __________________________________________________ ______________________________________


    - Chú thiệt là chọc ta tức chết đi thôi!

    Hai người đang nói tới đó thì bên ngài có tiếng "Vô Lượng Phật". Trương Sĩ Phương Nói:

    - Phải chăng ông ấy đã đến?

    Đổng Thái Thanh nghe nói, tức giận tràn hông, tự nghĩ: "Hay cho tên đạo sĩ này, dám đến phá hư việc của ta, lại còn dẫn xác đến cửa ta nữa! Ta phải cho mi biết thế nào là: "Ra tay trước vẫn hơn ra tay sau bị hại cho biết chừng!".

    Nghĩ rồi từ trên vách rút xuống cây bảo kiếm, cầm lăm lăm trong tay, hầm hầm bước ra trước. Mở cửa ra, định đưa kiếm đâm một nhát, nào ngờ nhìn lại người đến không phải là Mai hoa chân nhân, mà là một lão đạo sĩ mình cao tám thước, tam đình nở rộng, trên đầu quấn tóc hình tim trâu, mình mặc đạo bào xanh, lưng cột dây tơ, vớ trắng vân hài, bên sườn một cây bảo kiếm ló cán tua vàng trong bao da cá, vai quảy một chích đòn gánh với hai bao ở hai đầu. Vị ấy mặt sắc như dao, chơn mày đôi trên cặp mắt to tròn, mũi thẳng miệng vuông, hai tai phủ đầy lông đen. Hàm râu quai nón ngắn cứng như đám kim thép đâm tua tủa. Đổng Thái Thanh định đâm một nhát, nhưng nhìn kỹ vội rụt kiếm lại, sợ hết cả hồn vía, lật đật bước tới hành lễ.





  4. #664
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 142
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 142

    Hai yêu đạo tham tài thi tà thuật;
    Hai hào kiệt lập kế trộm bình hồn.

    Đổng Thái Thanh cầm kiếm định đâm người mới tới, nhưng nhìn kỹ lại chẳng phải người nào khác mà chính là Trương Thái Tố, sư huynh của mình đi ra ngoài mới trở về. Đổng Thái Thanh bước tới hành lễ, Trương Thái Tố tức giận mắng:

    - Hay cho sư đệ! Ta dạy ngươi học đạo được bao nhiêu tài nghệ, bây giờ ngươi lại cầm kiếm giết ta hử? Thiệt là quá sức rồi!

    - Xin sư huynh chớ nóng giận, trong việc này có một đoạn ẩn tình.

    - Ẩn tình gì thế?

    - Sư huynh vào trong rồi đệ sẽ nói.

    Trương Thái Tố bước vào bên trong, hỏi:

    - Một đoạn sự tình gì thế?

    - Này sư huynh, phương pháp hại người anh dạy tôi thiệt là linh ghê. Hiện tôi đã hại được một người.

    - Ai vậy?

    - Hại Vương An Sĩ ở thôn Vĩnh Minh.

    Trương Thái Tố nghe rồi đùng đùng nổi giận, nói:

    - Ngươi hại người khác ta không giận, lại nhè hại Vương Sĩ An chớ! Ta hỏi ngươi nè: Hai khoảng ruộng hương hỏa của miếu chúng ta ai cúng vậy?

    - Vương An Sĩ.

    - Sửa sang lại điện là tiền của ai?

    - Vương An Sĩ.

    - Sổ hóa duyên ai viết cho ta: "Một năm bốn mùa ai cúng đèn dầu"? Lương thực chi dùng trong miếu ai cúng?

    - Cũng Vương An Sĩ.

    - Ngươi đã biết tất cả đều là của Vương An Sĩ cúng. Ông ta là thí chủ đứng hàng đầu của miếu chúng ta mà ngươi đi hại ông ấy thì còn lương tâm nữa không?

    - Không phải tôi muốn hại ông ấy đâu! Đó là Trương Sĩ Phương bảo tôi hại ông ấy hắn trả tôi 500 lượng bạc đấy.

    Trương Thái Tố nghe xong "a" lên một tiếng, nói:

    - Đã có 500 lượng bạc, kể cũng được đi! Giết người lấy máu đào đổi bạc trắng đấy! Ta chỉ tưởng giết không thôi, chớ làm như vậy cũng được.

    Trương Sĩ Phương nghe nói lúc đầu tưởng là không xong, chừng nói đến 500 lượng bạc, Trương Thái Tố khởi ý tham, đổi giận làm vui, mới yên tâm. Trương Thái Tố nói:

    - Ông hại được người ta, tại sao lại cầm kiếm muốn chém tôi vậy?

    Đổng Thái Thanh nói:

    - Hiện giờ có một người xưng là Mai hoa chân nhân gỡ hình nộm gỗ đào đi. Tôi tưởng là ông ta đến kiếm tôi để đòi bình nhiếp hồn, cho nên mới xách kiếm chạy ra chớ! Cái ông lão đạo sĩ ấy thiệt là phá hư công chuyện của mình hết trọi!






  5. #665
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 142
    __________________________________________________ ______________________________________


    - Không hề chi! Ta dạy ông hại người bảy ngày mới chết. Ta sẽ làm phép bắt ông ta chết ngay bữa nay thôi. Này Trương Sĩ Phương, chú đi mua cho ta một ít vật dụng để tối nay ta làm cho Vương An Sĩ hết thở luôn. Trương Sĩ Phương, ngày mai chú lo việc tang ma là vừa!

    Trương Sĩ Phương mừng quá, lập tức đi mua những đồ cần dùng ngay. Tối lại, đợi đến canh hai trăng tỏ đầy trời, Trương Thái Tố mới đặt một bàn hương án trong viện, lột mũ ra, để tóc xõa, tay cầm kiếm đốt hương đảo cáo:

    - Tam thanh giáo chủ ở trên, xin bảo hộ đệ tử Trương Thái Tố hại được Vương An Sĩ để có 500 lượng bạc của Trương Sĩ Phương đền ơn. Con sẽ may áo choàng Tam Thanh giáo chủ để hoàn nguyện.

    Ông ta cầu đảo như thế, chớ thực ra Tam Thanh giáo chủ đâu có vì cúng áo choàng mà giúp đỡ hại người, cũng đâu phải là thần tiên để ý đến việc này! Trương Thái Tố đảo cáo xong rồi đốt ba đạo bùa, dùng mũi kiếm hươi lên, miệng đọc lâm râm. Ba đạo bùa đốt xong, lão đạo sĩ dùng mũi kiếm chỉ lên hô: "Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như lệnh!", rồi giở nắp bình nhiếp hồn ra, tức thì có một trận gió lạnh buốt, kèm theo tiếng ò ò như bò rống, từ bên ngoài đưa vào bình như làn gió xoáy. Đó là hồn phách của Vương An Sĩ bị lão đạo sĩ thâu vào trong bình nhiếp hồn, rồi dùng lụa đỏ bịt lại, cột bằng chỉ ngũ sắc. Hai lão đạo sĩ cùng Trương Sĩ Phương bước sang Tây phối phòng. Trong nhà này sát vách có một cái bàn bát tiên, hai bên có ghế dựa. Hai lão đạo sĩ ngồi ở ghế dựa, để bình nhiếp hồn lên giữa bàn. Trương Thái Tố nói với Trương Sĩ Phương:

    - Trương Sĩ Phương, chú không tin thì đi về xem thử, dượng chú bây giờ hết thở rồi! Ngày mai chú bắt đầu làm đám, có thể đưa bọn ta 500 lượng bạc được rồi; còn không đưa, ta thâu hồn chú vô đây luôn.

    - Tôi lẽ nào lại không đưa.

    Đang nói tới đó thì nghe phía sau Đông phối phòng có tiếng người la:

    - Tôi muốn treo cổ đây!

    Trương Thái Tố nghe la, nói:

    - Này hiền đệ, ta nghe bên Đông có người la sắp sửa treo cổ, chúng ta đi xem thử, đâu có lý bỏ mặc người ta?

    Đổng Thái Thanh nói:

    - Đi xem thử! Tôi nghe tiếng đó hình như ở sau viện phía Đông.

    Nói rồi hai lão đạo sĩ cùng Trương Sĩ Phương chạy ra, khép cửa lại, chạy vòng ra Đông phối phòng xem thử. Trong viện này nguyên có một gốc cây, trên cây lừng lững một cái áo choàng, thấy người ấy đầu đội khăn tráng sĩ sáu múi màu thúy lam, tiễn tụ bào cùng màu, chân mang giày đế mỏng, mặt mũi trắng trẻo, tuấn phẩm hơn người. Người ấy đang mở thắt lưng cột trên cây, miệng nói lẩm nhẩm:

    - Hết rồi! Người ta sống có nơi, chết có chỗ. Diêm Vương ấn định canh ba chết, đâu để người rốn lại canh năm? Ta chết đây, ta chết đây, ta chết đây, mọi việc kể như xong!

    Lão đạo sĩ thấy vậy, nói:

    - Này bạn, bạn làm sao lại tới viện chúng tôi định treo cổ thế? Chúng tôi cùng bạn không oán thù, trước đây không quen biết, sao bạn lại làm như thế?






  6. #666
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 142
    __________________________________________________ ______________________________________


    Người đó ngẩng đầu lên nhìn rồi nói:

    - Đạo gia không nên lấy làm lạ, tôi thật không biết trong miếu có người, tôi tưởng miếu trống không thôi! Nếu tôi biết miếu có chủ, thì tôi dù gan lớn bằng trời cũng không dám đến quấy rầy quý vị.

    Lão đạo sĩ nghe những lời rất thông tình lý của người ấy mới nói:

    - Bạn ơi! Tại sao bạn lại muốn chết như vậy? Tôi thấy tôn giá đường đường nghi biểu khác người, đại khái không dám nói là tầm thường, nhưng vì sao bạn lại có ý nghĩ không hay ấy?

    Người ấy đằng hắng một tiếng rồi nói:

    - Đạo gia đã hỏi, tôi một lời khó nói hết! Tôi vốn là người Trấn Giang sống về nghề bảo tiêu. Lần này tôi áp tải 20 vạn lượng bạc đi qua vùng trũng của mạn Đông này, chẳng ngờ gặp phải một ổ cường đạo, ước chừng 40 - 50 tên. Chúng chặn tôi lại muốn cướp xe hàng, tôi nói tên tiêu cục của chúng tôi, nhưng bọn giặc này bất kể đến. Chúng bảo: - Dù cho hoàng thượng đi qua đây cũng phải nộp tiền mãi lộ. Tôi bắt buộc phải động thủ. Chúng nhiều người thế đông, một mình tôi đâu thể địch lại! Hai mươi vạn lượng bạc bị chúng cướp sạch tôi càng nghĩ càng thấy khó xử! Muốn trở về ư? Không tránh khỏi tù tội! Khách họ đâu có chịu để yên, bắt tôi phải bồi thường, mà tôi tiền đâu để bồi thường cho họ? Tôi tính chỉ còn có nước chết mà thôi!

    Đổng Thái Thanh hỏi:

    - Trong nhà bạn có bao nhiêu người?

    - Trong nhà tôi có mẹ già tóc bạc, cô vợ còn son trẻ, đứa con vị thành niên, ba người: mẹ già, vợ trẻ, con thơ.

    - Trong bạn đã có mẹ già, vợ mọn như vậy, nếu bạn chết đi, thì người trong nhà biết trông cậy vào ai? Tôi khuyên bạn đừng nên nghĩ quẩn! Bạn hãy đến nha môn địa phương báo cáo để lưu ấn tích này lại rồi trở về, để chứng tỏ việc bạn mất cướp là có thật. Nếu khách không tin thì bảo họ đến nha môn địa phương đây mà điều tra kỹ vụ án này, khách họ cũng không thể bắt đền bạn được. Bạn nghĩ thế có đúng không? Bạn hãy đi mau đi! Tôi cũng không mời bạn vào miếu làm chi, vì hôm nay miếu chúng tôi có Phật sự.

    Người ấy gật đầu, nói:

    - May được đạo gia chỉ lối cho tôi, tôi hết lòng cảm tạ đạo gia.

    Người ấy nói xong cúi đầu lễ thật sâu, rồi gỡ cái áo choàng trên cây xuống, lập tức nhảy qua tường mà đi. Lão đạo sĩ quay trở vào, vừa đến trong viện thì thấy ở Tây phối phòng có một người râu đỏ mặt chàm đương trộm bình nhiếp hồn. Lão đạo sĩ nhìn thấy, tức giận hét lên:

    - Đồ nghiệt chướng to gan!

    Tức thời đóng ngay cửa lại. Những người mới tới Tam Thanh quán không ai khác, mà chính là Lôi Minh và Trần Lượng. Hai người này đi đâu thế? Nguyên khi Tôn Đạo Toàn ở trong nhà Vương An Sĩ gỡ hình nộm bằng gỗ đào ra mà Vương viên ngoại vẫn chưa ngồi dậy được. Mọi người mới hỏi:

    - Thưa tiên trưởng! Lão nhân gia thấy bịnh của chủ chúng tôi như thế nào?

    - Viên ngoại của các ngươi không cần biết đến làm chi! Tối nay ta tìm được hồn về, viên ngoại sẽ tỉnh lại ngay.

    - Bịnh của lão viên ngoại chúng tôi nếu được lão nhân gia cứu trị lành mạnh, chắc chắn người sẽ cảm tạ lắm!

    - Tôi không cần cám ơn, làm việc này là để tạo công đức thôi! Tôi phải đi tìm hồn đây. Tối sẽ gặp lại.

    Nói rồi Tôn Đạo Toàn đi ra khỏi nhà Vương viên ngoại, thẳng đến quán rượu ở Hải Sanh kiều, nơi đó Lôi Minh và Trần Lượng đang chờ sẵn. Gặp Tôn Đạo Toàn, Lôi Minh và Trần Lượng nói:

    - Sư huynh uống rượu nhé!






  7. #667
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 142
    __________________________________________________ ______________________________________


    Ba người uống rượu xong, Tôn Đạo Toàn kêu Lôi Minh và Trần Lượng ra khỏi quán, đến chỗ vắng, nói:

    - Hai sư đệ, sư phụ có dặn tối nay hai sư đệ phải đến Tam Thanh quán ở phía Tây này. Sư phụ nói trên bàn trong phối phòng phía Tây của miếu này có một cái bình tên là Nhiếp hồn bình. Hồn sư tổ Vương An Sĩ của chúng ta bị mấy ông đạo sĩ của miếu này bắt nhốt vào trong bình đó. Hai sư đệ hãy đi trộm chiếc bình ấy về cứu viên ngoại. Phải hết sức cẩn thận mới được! Hai lão đạo sĩ không dễ gì tha thứ, họ đều biết yêu thuật tà pháp cả. Hai sư đệ phải để tâm lắm mới được!

    Lôi Minh, Trần Lượng gật đầu, lập tức đi ngaỵ Lôi Minh nói:

    - Này tam đệ, hai đứa mình đi lấy trộm nè! Nhị ca sử dụng thuật phi thiềm tẩu bích, tài trộm lấy thần tình thì anh hơn tôi. Còn sử dụng tài ăn nói, gặp ai nên nói lời gì, cơ xảo linh hoạt, mắt nhạy bén thì anh phải nhường tôi. Nhị ca nè, anh trộm bình đi! Tôi sử dụng kế điệu hổ ly sơn dụ mấy đạo sĩ ra ngoài cho.

    - Chú làm sao sử dụng kế điệu hổ ly sơn được?

    - Tôi cũng không nhất định, thấy cần việc nào thì làm việc đó. Có thể là phóng hỏa, có thể là giả thần giả quỷ cũng nên.

    Hai người nói tới đó thì đã tới trước cổng miếu. Trần Lượng nói:

    - Nhị ca, anh ở phía Tây xem tôi ở phía Đông sử dụng kế điệu hổ ly sơn đây!

    Trần Lượng nhảy lên tường xem thấy hai lão đạo sĩ đang ở trong phối phòng phía Tây, bên Đông của một gian hậu viên có một gốc cây. Trần Lượng la lên:

    - Ta treo mình đây!

    Lôi Minh thấy hai lão đạo sĩ đi ra, bèn từ nóc nhà nhảy xuống, vừa định tiến vào phối phòng phía Tây, nhưng lại sợ trong đó có người, vì hồi nãy quên hỏi Tôn Đạo Toàn miếu này có mấy đạo sĩ. Lôi Minh trong lòng còn do dự, nhưng lại sợ hai lão đạo sĩ trở lại bắt gặp, bèn đến bên Đông xem thử, thấy hai lão đạo sĩ đang nói chuyện với Trần Lượng. Lôi Minh trở lại vừa muốn xô cửa, lại sợ trong phòng có người, nghe ngóng một hồi mới dám xô cửa tiến vào. Hai lão đạo sĩ trở lại thấy Lôi Minh đang đưa tay ôm cái bình nhiếp hồn. Đổng Thái Thanh hét lên:

    - Đồ nghiệt chướng to gan!

    Lôi Minh ngoái đầu nhìn lại, thấy hai đạo sĩ đã về đến cửa rồi, bèn bỏ bình nhiếp hồn, rút dao định xông ra ngoài. Nào ngờ Trương Thái Tố lấy tay chỉ một cái, dùng định thân pháp trồng cứng Lôi Minh lại.





  8. #668
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 143
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 143

    Lôi Minh lanh trí giết Trương Thái Tố;
    Ngộ Thiền thổi khí cợt Đổng Thái Thanh.

    Trương Thái Tố dùng định thân pháp trồng cứng Lôi Minh lại mới nghiệm sự việc, bèn nói với Đổng Thái Thanh:

    - Hiền đệ, thằng mặt trắng định treo cổ hồi nãy cùng phe với thằng này đấy; một đứa dùng kế điệu hổ ly sơn, còn một đứa ở lại trộm bình, có đúng không nào?

    - Có lý đấy!

    Đổng Thái Thanh nói rồi, lập tức kêu Trương Sĩ Phương lấy dây trói Lôi Minh lại. Hai lão đạo sĩ ngồi xuống nói với Lôi Minh:

    - Cái tên lớn mật này, mi dám tới đây lấy trộm bình nhiếp hồn của ta chớ! Mi họ gì? Ai sai mi đến đây? Cái thằng mặt trắng dùng kế điệu hổ ly sơn là ai? Hãy mau nói thiệt đi!

    - Tôi tới một mình thôi! Cái thằng mặt trắng nào tôi đâu có biết?

    - Ai kêu mi tới trộm bình nhiếp hồn của ta?

    - Tôi tự đến lấy trộm thôi.

    - Tại sao mi không lấy trộm cái khác mà lấy cái bình đó?

    - Làm ăn trộm thấy cái gì thì lấy cái nấy. Tôi thích cái bình đó nên trộm lấy nó.

    Trương Thái Tố nói:

    - Cái thằng này đại khái là không chịu nói thiệt. Trương Sĩ Phương! Vào lấy dây và gậy ra cho ta. Ta không đánh nó, nó không chịu nói mà.

    Trương Sĩ Phương lập tức vào bên trong lấy dây ra. Trương Thái Tố lột quần áo Lôi Minh ra, lấy dây nhúng nước cột rút lên. Lôi Minh buột miệng mắng lớn. Rẹt rẹt rẹt, mấy chục roi liên tiếp bổ vào người làm Lôi Minh khắp mình đều mang thương tích. Trần Lượng đứng bên ngoài chờ một hồi lâu không thấy Lôi Minh trở về mới lén vào trong dọ thử, thấy lão đạo sĩ đang đánh Lôi Minh lia lịa. Trần Lượng thấy nhị ca mình bị treo đánh như vậy lòng đau xót vô cùng! Muốn nhảy xuống cứu mà biết các đạo sĩ có yêu thuật tà pháp, mình không phải là đối thủ của họ; còn không nhảy xuống cứu, mắt thấy nhị ca bị hành hạ như vậy, lòng càng thêm bất nhẫn. Lòng đang rối bời, trực nhìn ra thấy phía sau đại điện có rất nhiều củi khô, Trần Lượng tức thì móc Tự lai hỏa châm vào đống củi khô ấy, giây lát cả đại điện đều bén lửa. Trương Sĩ Phương bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài sáng rực, lật đật chạy ra xem thì thấy đại điện bị cháy rồi. Trương Sĩ Phương vội la lên:

    - Không xong, không xong! Đại điện bị bén lửa rồi!

    Đổng Thái Thanh nghe la, trước hết cầm bình nhiếp hồn cùng Trương Thái Tố và Trương Sĩ Phương chạy ra phía sau hậu điện tìm cách cứu lửa. Trần Lượng bấy giờ mới bước vào cõng Lôi Minh ra, thẳng về Hải Sanh kiều. Ngoái lại xem thấy Tam Thanh quán bị lửa hoành hoành, bốc cao có ngọn. Trần Lượng về Hải Sanh kiều tìm gặp Tôn Đạo Toàn. Tôn Đạo Toàn hỏi:

    - Hai sư đệ có trộm được bình nhiếp hồn không?

    - Sư huynh ơi! Chẳng những bình nhiếp hồn trộm không được mà nhị ca còn bị lão đạo sĩ đánh đến nỗi thương tích đầy mình đây nè! Tôi phải dùng kế điệu hổ ly sơn mới cứu được nhị ca đó. Chúng ta phải tìm một nới nào để nhị ca nghỉ ngơi rồi mình thoa thuốc chỉ thống mới được!

    - Bây giờ mình đến nhà Vương viên ngoại nhé!





  9. #669
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 143
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nói rồi Tôn Đạo Toàn dẫn Trần Lượng cõng Lôi Minh đến nhà họ Vương, bảo Trần Lượng đứng một bên chờ đợi, Tôn Đạo Toàn bước tới gọi cửa; quản gia Vương Hiếu nhìn thấy, nói:

    - Tiên trưởng đến rồi à? Hay quá!

    - Ta có hai đứa em đi phụ bắt hồn bị mệt, muốn mượn thư phòng của mấy chú nghĩ ngơi, mấy chú lén cho nghĩ nhờ được không?

    - Được mà, để chúng tôi mở cửa, tiên trưởng và họ vào nghỉ.

    Tôn Đạo Toàn cùng Trần Lượng cõng Lôi Minh vào trong cho Lôi Minh nằm nghỉ định thần lại rồi mới thả rèm, rịt thuốc Kim sang chỉ thống. Tôn Đạo Toàn ngồi ở phòng ngoài, giây lát gia nhân dâng trà và hỏi:

    - Thưa Tổ sư gia, ngài tìm được hồn của viên ngoại chúng tôi chưa? Viên ngoại đã ngừng thở rồi.

    - Chú vào bên trong thưa với Thái thái là không hề chi đâu. Thái thái đừng có khóc, ta bảo đảm là viên ngoại không chết đâu!

    Đang nói tới đó thì bên ngoài có tiếng ồn ào:

    - Tam Thanh quán bị cháy rụi rồi.

    Tôn Đạo Toàn thấy gia nhân chạy ra, mới nói:

    - Hai sư đệ đừng nên chộn rộn, Tam Thanh quán bị cháy rụi rồi! Thế nào hai lão đạo sĩ ấy cũng đến đây tìm ta để thí mạng coi.

    Trần Lượng nói:

    - Vậy thì hết cách rồi! Tôi đâu có thể thấy nhị ca bị đánh nhừ tử như vậy! Họ nếu không đến thì tốt, còn nếu họ đến tìm thì ba chúng ta cùng liều mạng với họ.

    - Việc đã đến như này, hai vị sư đệ cũng không cần phải lo cho ta. Hai lão đạo sĩ ấy đều biết tà thuật, hai vị sư đệ động thủ với họ chỉ có chết uổng mà thôi, chi bằng trốn đi là hay nhất. Còn phần ta đã có cách! Họ đến tìm ta, ta đi với họ là xong!

    Bàn tính tới đó thì trời đã sáng tỏ. Bên ngoài có tiếng gọi cổng, gia nhân chạy ra xem thì là Đổng Thái Thanh và Trương Thái Tố. Hai lão đạo sĩ ấy thấy miếu mình bị lửa thiêu rụi không còn một miếng ngói, mới dậm chân nói:

    - Trương Sĩ Phương, cũng tại vì chú mà miếu ta bị cháy rụi như vậy. Ta phải kiếm Mai hoa chân nhân để thí mạng với ông ấy mới được. Hai thằng này chắc là do Mai hoa chân nhân phái đến đây!

    Trương Thái Tố nói:

    - Ta biết Mai hoa chân nhân này rồi, ông ấy là vượn linh hóa thân. Chúng ta đi tìm ông ấy đi!

    Nói rồi hai đạo sĩ cùng đến nhà Vương An Sĩ gọi cửa. Gia nhân mở cửa nhìn thấy quen, mới hỏi:

    - Đổng đạo gia, Trương đạo gia, hai vị đi đâu, có việc gì mà đến đây sớm vậy?

    Trương Thái Tố hỏi:

    - Trong nhà này có Mai hoa chân nhân đến ở không?

    - Có đấy!





  10. #670
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 143
    __________________________________________________ ______________________________________


    - Chú kêu ông ta ra đây, nói là có chúng tôi đến tìm ông ấy có việc.

    Gia nhân lập tức vào bên trong nói:

    - Thưa tiên trưởng, hiện giờ bên ngoài có Đổng đạo gia và Trương đạo gia ở Tam Thanh quán đến tìm Ngài.

    Tôn Đạo Toàn nói với Lôi Minh và Trần Lượng:

    - Hai vị sư đệ hãy trốn đi nhé!

    - Sư huynh, hai đứa tôi gây họa lại bỏ đi để liên lụy cho sư huynh coi sao được?

    - Thôi, hai sự đệ đi đi. Sư huynh ra gặp họ.

    Tôn Đạo Toàn bước ra cửa, Đổng Thái Thanh nhận ra là người quen mới nói:

    - Té ra là đạo huynh!

    Tôn Đạo Toàn nói:

    - Hai vị đạo hữu muốn nói điều chi, chúng ta hãy tìm chỗ vắng vẻ sẽ nói. Sự việc của hai người nói qua nói lại, để cho người khác nghe họ sẽ cười cho. Chúng ta là người Tam Thanh giáo, việc của chúng ta nên tìm chỗ riêng nói tốt hơn.

    Trương Thái Tố nói:

    - Vậy thì hãy theo ta.

    Ba vị đạo sĩ cùng nhau đi về hướng Hải Sanh kiều, nào ngờ bọn Lôi Minh, Trần Lượng đã nhảy tường ra ngoài ngầm theo dõi xa xa ba người. Đến Hải Sanh kiều, trời đã sáng rõ. Trương Thái Tố nói:

    - Tôn Đạo Toàn, ông hãy nói đi!

    - Chúng ta đi quá phía Bắc chút nữa, đến dưới núi Thiên Thai, chỗ ấy vắng vẻ sẽ nói chuyện.

    - Ừ, thì đi!

    Ba người lại tiếp tục đi đến chân núi Thiên Thai. Tôn Đạo Toàn hỏi:

    - Hai vị đại hữu tìm tôi có việc chi?

    Đổng Thái Thanh nói:

    - Ông vô cớ phá hư việc của tôi, lại còn sai thằng mặt trắng, thằng mặt xanh đến đốt miếu của tôi nữa. Tôi đâu có thể tha ông được!

    - Hai vị đạo hữu chớ nóng giận! Chúng ta đều là người Tam Thanh quán cả. Đạo hữu đưa bình nhiếp hồn cho tôi, tôi sẽ nói với Vương viên ngoại cất lại Tam Thanh miếu y như cũ đền cho đạo hữu. Còn hai thằng mặt xanh mặt trắng nào đó không cần nhắc đến nữa. Đạo hữu thấy có được không?





Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •