DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Trang 23/106 ĐầuĐầu ... 1321222324253373 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 221 tới 230 của 1052
  1. #221
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 41
    __________________________________________________ ______________________________________


    Triệu Hải Minh nghe nói, thở dài tiếp:

    - Tại hiền đệ không rõ đó thôi! Không phải là ta không muốn gả chồng cho cháu, ngặt vì những người mai mối họ đề cập đến bọn con em chẳng ra gì, xuất thân từ cội nguồn không tốt, bọn họ đều không đúng ý ta. Ý ta muốn tìm cho cháu một tấm chồng giàu nghèo không đáng kể, chỉ cần là người gia giáo, ngũ quan tướng mạo đoan chính, không thích phù hoa là được rồi! Gả nhầm một tên lãng đãng, há chẳng phải làm hại một đời con gái mình sao? Vả lại hôn nhân là việc quan trọng, không nên quá hồ đồ mà thành ân hận.

    - Hôm nay tôi đến đây là cũng là vì hôn nhân của cháu đó. Ở ngõ phía Tây nhà tôi có vị Hiếu liêm Lý Văn Phương. Ông ta có một người em ruột là Lý Văn Nguyên, mới nổi tiếng văn học, đi thi có thể trúng Tam nguyên, người ta khen là bậc tài tử. Năm nay cậu ấy mới có 18 tuối, tôi nghĩ người này về sau chắc sẽ đỗ đạt cao.

    - Được, ngày mai hiền đệ dẫn Lý Văn Nguyên đến chơi, nhân tiện ta xin một đôi liễn để xem nhân phẩm cậu ta như thế nào?

    Triệu Quốc Minh gật đầu đồng ý. Hôm sau cơm sáng xong, Triệu Quốc Minh cùng Lý Văn Nguyên cùng đến, Triệu Hải Minh nhìn thấy quả là người phong thần tiêu sát, khí vũ hiên ngang, ngũ quan thanh tú, phẩm hạnh khác người, Triệu Hải Minh vội mời vào thư phòng tiếp đãi, gia nhân dâng trà, Triệu Hải Minh nói:

    - Tôi đã ngưỡng mộ đại danh mà chưa có dịp bái phỏng.

    Lý Văn Nguyên nhỏ nhẹ thưa:

    - Vãn sinh suốt ngày đọc sách ỏ thư phòng, việc thù tiếp bên ngoài đều do gia huynh định liệu, sự quen biết vãn sinh rất thiếu sót.

    Chuyện vãn mấy câu, lại bàn đến thi văn, Lý Văn Nguyên đối đáp rất thông minh, Triệu Hải Minh lấy làm đẹp dạ. Lát sau tiểu đồng mài mực, Triệu Hải Minh xin Lý Văn Nguyên viết cho đôi liễn. Lý Văn Nguyên không từ chối, bèn kê bút viết ngay:

    Thư đáo dụng thời phương hận thiểu,

    Sự phi kinh quá bất tri nan.


    Dịch:

    Sách đến lúc dùng, hiềm chưa đủ,

    Việc chẳng mó tay, há dễ tường.


    Bút pháp rất thanh tú, Triệu Hải Minh càng quý trọng hơn nữa. Việc xong, nói chuyện trong giây lát, Lý Văn Nguyên xin cáo từ, Triệu Hải Minh đưa tới bên ngoài. Vào tới trong, Triệu Hải Minh dặn Triệu Quốc Minh lo xúc tiến việc hôn nhân. Ba tiếng năm lời giáp mặt, giao kết hôn sự đã xong, bèn đem trà lễ đến vấn danh, hơn nữa tháng sau lại làm trà lễ nghinh hôn, Triệu Hải Minh đưa theo của hồi môn không ít. Sau ngày hôn lễ, vợ chồng Lý Văn Nguyên sống rất hòa thuận. Hơn một năm sau, cũng là lúc Lý Văn Nguyên đi ứng thí. Khi thi xong, Lý Văn Nguyên tin chắc là mình sẽ đậu. Ngờ đâu không cần văn chương cao hơn thiên hạ mà chỉ cần văn chương đúng luật trường thi. Sau khi thi tam trường xong, coi lại, tên ngoài bảng hổ, đứng dưới Tôn Sơn! Lý Văn Nguyên buồn quá phát bệnh. Về nhà cứ nói:

    - Quan trường không có mắt, văn chương như vậy mà không đậu!


  2. #222
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 41
    __________________________________________________ ______________________________________


    Bịnh mỗi lúc càng nặng thêm, báo hại Ngọc Trinh áo chẳng mở dải, ngày đêm túc trực cận kề. Nào ngờ đại hạn khó qua, khác nào:

    Trăng tỏ áng che mây vạn lý,

    Hoa đẹp dập vùi mưa suốt canh.


    Lý Văn Nguyên bị căn bệnh cướp đi giữa sự nghẹn ngào thương tiếc của người vợ trẻ. Triệu Hải Minh nghe báo tin như rơi từ dốc đứng, hai vợ chồng già vội thu xếp đến nhà họ Lý, nhìn thấy thi thể Lý Văn Nguyên, than khóc không ngừng. Vào đến phòng con gái, thấy Triệu Ngọc Trinh đôi mắt ráo hoảnh, Triệu Hải Minh và vợ là Hoàng An thị nói:

    - Con ơi, số mệnh con sao khổ thế này, chồng con qua đời sao con không có chút thương tâm nào vậy?

    - Thưa cha mẹ, số con quả là hồng nhan bạc mệnh! Hiện con đang có mang đã hơn 6 tháng, giờ đây tuy ruột gan rời rã con cũng không dám khóc, sợ động tới thai nhi mà mang tội bất hiếu. Sau khi sanh ra, nếu là con trai, có thể tiếp nối hương khói cho dòng họ Lý, nếu là con gái thì cũng là chứng tích máu thịt của chồng con.

    Nói rồi bật khóc nức nở. Hai vợ chồng Triệu Hải Minh chỉ còn có nước vừa khuyên giải, vừa buồn lòng thương xót thôi. Lý Văn Phương lo rước thầy khai Kinh tụng niệm. Qua mấy ngày tang lễ đã xong, Triệu Ngọc Trinh khổ giữ trinh tiết. Ba bốn tháng sau, gần ngày sinh nở, bụng thai động nhiều, bèn cho người mời cha mẹ ruột đến. Lúc lâm bồn có rước mụ đỡ đẻ cẩn thận. Đứa con sanh ra là một bé trai, đặt nhũ danh là: Mạc Lang nhị Theo tục lệ, mỗi khi chồng chết, sương phụ sanh con trai, đều đặt nhủ danh cho đứa bé là Mộ anh nhi, đó là nói trại, gọi đúng phải là Mạc Sanh nhị. Triệu thị sau khi sanh con liền dọn ra ở một nhà riêng thủ tiết ba năm. Trẻ hầu không gọi không được tới. Vợ chồng Triệu Hải Minh cũng thường tới lui thăm viếng con gái. Một hôm, Ngọc Trinh nói với cha mẹ:

    - Thưa cha mẹ, ngày mai là sinh nhật của đại ca Lý Văn Phương, xin ba má sắm sửa một ít lễ vật chúc mừng, trước là đến chúc thọ, sau nữa là đến nhắc nhở anh ấy quan tâm đến đứa bé côi cút này.

    Vợ chồng Triệu Hải Minh gật đầu, nói:

    - Để mai chúng ta đến chúc mừng chú ấy.

    Ngày kế, Triệu Hải Minh cho người đưa lễ vật: đèn sáp, rượu ngon, đào, bún và một cuộn chúc thọ đến trước, rồi phu nhân ngồi kiệu, viên ngoại cỡi ngựa, bọn tôi hầu theo sau. Trước cổng nhà họ Lý, quang cảnh thật nhộn nhịp, ngựa xe chật ngõ, chẳng có quen nhân dịp cố làm quen. Thực ra Lý Văn Phương là thân sĩ tại địa phương, giàu có lớn lại đỗ Hiếu liêm, cả địa phương ai mà không trọng vọng. Lễ sinh nhật này, cả giám sinh viên, thân hào phú hộ của huyện Côn Sơn đều đến chúc mừng Lý nhân tròn 30 tuổi. Trong nhà đã bày sẵn cỗ bàn để tiếp đãi thân hữu. Vợ chồng Triệu Hải Minh vào bên trong chúc mừng xong, Lý Văn Phương nói:

    - Thưa bác, từ ngày em cháu qua đời, lâu nay vì bận nhiều chúng ta chưa rảnh để hàn huyên. Hôm nay sẵn dịp vui vẻ này, đợi tối lại khách khứa về hết, chúng ta sẽ bày tiệc thô sơ để hàn huyên sự thế.

    Triệu Hải Minh gật đầu đồng ý. Đến đỏ đèn, khách khứa đã về hết, Lý Văn Phương cho bày một tiệc rượu tại thư phòng cùng Triệu Hải Minh ngồi đối diện lai rai. Chuyện theo ứng rượu càng nồng, phút chốc canh một qua mau. Bỗng từ bên ngoài đi vào một cô gái hầu, trong tay cầm một ngọn đèn tắt ngấm, đứng trước bàn nói:

    - Thưa cụ Ông, thưa viên ngoại, không xong rồi! Vừa rồi tôi sợ muốn đứng tim! Hồi nãy cụ bà và bà chủ đang uống rượu bên thư phòng, bảo tụi con đi mời mợ hai (nhị chủ mẫu) lên dự, con vừa lên trước phòng Đông, đối diện với thư phòng trong thì thấy có một bóng đen đứng lù lù ở đó, con sợ hết hồn té chạy đèn đuốc tắt mất!

    Lý Văn Phương và Triệu Hải Minh nghe nói, trong lòng lấy làm kỳ lạ, bèn đốt lồng đèn lên, hai người cùng lên cửa Đông viện bảo tớ gái gọi cửa. Cô gái kêu:

    - Mợ hai ơi, mở cửa!

    Bên trong có tiếng bước chân đi lại rồi cửa mở, một bóng đàn ông trần trục chạy vọt ra…



  3. #223
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 42
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 42

    Trinh tiết phụ hàm oan tìm huyện lệnh,
    Tế Thiền sư đùa cợt bắt tặc gian.


    Tớ gái gọi cửa phòng Triệu Ngọc Trinh, cửa vừa mở thì từ bên trong vọt ra một người đàn ông trần trụi như nhộng. Lý Văn Phương thấy vậy không dằn được cơn giận, sắc mặt tái xanh, bèn nói:

    - Triệu Hải Minh, ông lại coi, ông khéo dạy con dữ a! Ta hãy về thư phòng nói chuyện.

    Về đến thư phòng, rượu cũng không buồn uống. Triệu Hải Minh mặt giận hầm hầm, không nói một tiếng nào. Lý Văn Phương nói:

    - Chúng ta đưa việc này ra quan hay bãi nại êm? Nếu đưa ra quan thì chúng ta đưa nhau đến huyện Côn Sơn nhờ xử trí, còn bác muốn bãi nại êm thì hãy viết cho tôi một tờ bãi hôn, tôi cũng thay em trai tôi viết cho bác một tờ để vợ, dòng dõi họ Lý nhà tôi đời đời làm môn đệ thi thư lễ nhạc, đâu dung chứa hạng người làm bại hoại gia phong như thế!

    Triệu Hải Minh là một người đọc sách thông lý, nghe Lý Văn Phương nói như vậy chính mình cũng không nói ra thế nào khác được, bèn nói:

    - Chú muốn đưa ra quan hay bãi nại êm thì tùy chú. Con gái tôi lâu nay ở trong nhà tôi đoan đoan chánh chánh chứ có đâu như vậy. Về đây là gia phong nhà chú lại như vậy. Tôi chỉ coi ngó việc ba thước trong nhà chứ làm sao quản lý hết ba thước ngoài cổng được!

    - Theo ý tôi thì chúng ta nên bãi nại êm.

    - Cũng được, để tôi viết cho chú một tờ bãi hôn.

    Đứa tớ gái đứng một bên nghe hết mọi việc, vội chạy về thượng phòng nói:

    - Thưa cụ bà, thưa bà chủ, không xong rồi! Hồi nãy con đi mời mợ hai, đến cửa Đông viện lồng đèn bị tắt, con đến thư phòng đốt lại lồng đèn, cụ Ông và viên ngoại đưa con đến đó kêu cửa mợ hai. Từ trong phòng mợ hai chạy vọt ra một người đàn ông, từ đầu đến chân không một mảnh vải che thân, viên ngoại và cụ Ông đều thấy rõ, nhưng không nắm người ấy được. Con nghe viên ngoại nói muốn thay mặt em viết tờ để vợ, cụ Ông cũng định viết giấy bãi hôn, vậy phải làm sao bây giờ?

    Hoàng thị thái thái nghe mấy lời đó sợ tái xanh mặt, việc xảy ra ở phòng con gái như thế, lòng dạ nào còn ăn uống được nữa! Bà chủ là người hiền đức, đối với chị em bạn dâu rất hòa ái, nghe những lời đó cũng ngạc nhiên bèn lật đật cùng với Hoàng thị lão thái thái thẳng đến cửa phòng Đông viện. Đến phòng Triệu Ngọc Trinh thấy trên đất hãy còn ngọn đèn cháy lờ mờ. Trên giường, Triệu Ngọc Trinh đang ôm con ngủ say bất động. Gần bên đó treo tòn teng một chiếc quần đàn ông và một chiếc giày lẫn vớ còn lưu lại trên đất. Nàng hầu đến đánh thức mợ hai tỉnh dậy. Phải kêu liên tiếp mấy tiếng, Triệu Ngọc Trinh mới tỉnh giấc. Mở mắt ra thấy nào mẹ, nào chị dâu, a hoàn, vú em đứng lố nhố trước mặt bèn vội hỏi:

    - Mẹ chưa về à? Nãy giờ con ôm cháu ngủ say không biết hiện đã mấy giờ rồi?

    - Con ơi, con làm chi xảy ra cớ sự này, để hai vợ chồng già còn mặt mũi nào ngó thiên hạ nữa!

    - Thưa mẹ, con có làm chi đâu nào?

    Đứa tớ gái ưa nói hớt đứng kế bên mới đem sự việc vừa rồi thuật lại và nói:

    - Mợ hai ơi, mợ đừng có giả bộ, quần áo giày vớ của đàn ông hãy còn ở đây mà!



  4. #224
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 42
    __________________________________________________ ______________________________________


    Bà chủ cũng hỏi:

    - Em ơi, tại sao lại có sự việc như thế này, bình thường em đâu có như vậy?

    Cụ bà Hoàng thị cũng hỏi như vậy. Triệu Ngọc Trinh nghe hỏi như thế tức giận đến phát run, xuất hạn cùng mình, thở dài một tiếng, nói:

    - Mẹ ơi, con bây giờ thiệt khó biện minh, có miệng mà khó nói nên lời.

    Thật là:

    Nước đục chẳng tường giếc với chép,

    Nước trong mới tỏ có hai phẹ.


    Nói tới đó thì Triệu Hải Minh và Lý Văn Phương bước vào. Triệu Hải Minh giận uất tận cổ, nói với Hoàng thị:

    - Sao bà không mang đứa con gái không biết xấu hổ này đi về nhà cho rồi. Tôi trao đổi giấy bãi hôn với Lý Văn Phương xong thì bên ngoài sắp sẵn kiệu ngựa rồi đó.

    Triệu Ngọc Trinh bồng đứa bé đi ra sắp sửa lên kiệu, Lý Văn Phương bước tới níu lại, nói:

    - Này Triệu thị, lần này cô trở về nhà cha mẹ, muốn lấy anh họ Trương, họ Vương, họ Lý, họ Triệu gì thì mặc cô, còn đứa bé này là máu huyết của em tôi để lại, giờ phải để lại cho tôi!

    Nói rồi cướp đứa bé ra khỏi lòng Triệu Ngọc Trinh. Triệu thị đau đớn khóc rống và lên kiệu cùng mẹ trở về nhà. Về đến nhà vừa lên thượng phòng đã thấy Triệu Hải Minh chờ sẵn, mặt giận hầm hầm đóng cửa lại, lấy một con dao bén và một sợi dây thừng, nói:

    - Con a đầu mặt dày mày dạn này, hôm nay mày phải chết! Nếu không ngày mai ta sẽ chôn sống mày!

    Hoàng thị lão thái thái quá đau đớn cho con gái, ngửa mặt lên trời rồi ngất lịm.

    Triệu Ngọc Trinh nghĩ thầm: "Mình chết như vầy sẽ để lại tiếng xấu muôn năm, chi bằng ta chết trước huyện nha Côn Sơn, cái chết ở đó mới chứng tỏ được danh tiết trong trắng của ta".

    Nghĩ rồi bèn cầm dao khoét lỗ cửa sổ giấy, chui mình qua lỗ cửa chạy thoát. Chạy ra đến bên ngoài, trên bầu trời sao giăng giăng sáng rỡ, Triệu Ngọc Trinh chẳng dám đi trước viện bèn chạy thẳng ra phía sau thẳng ra mé sau góc hoa viên. Mở cửa góc hoa viên ra xem, bên ngoài quang cảnh tối đen lại còn sợ hơn nữa. Dấn bước ra ngoài đầu va vào ngạch cửa. Con dao cũng vướng mạnh vào khe cửa khứa đứt tay máu tuôn xối xả vây cùng quần áo. Sao khi lượm con dao lại, cầm chắc trên tay bèn bước thấp bước cao lò dò tiến tới. Vừa đi vừa lo sợ không biết nha môn lệnh nằm ở nơi nào. Vừa đi, trong bụng tự nghĩ: "Rủi ro gặp tên thổ phỉ nào đó đón đường không biết số phận mình sống chết ra sao đây!".

    Đi mãi đến trời sáng rõ. Chính mình cũng không biết Đông Tây Nam Bắc là hướng nào. Đang đi về phía trước thì gặp một cụ già đang lấy thau múc nước. Bà ấy thấy Triệu Ngọc Trinh đầu tóc rối bù, mặt mày trắng nhợt, thân bê bết máu, bất giác rùng mình, nói:

    - Ơ, chắc là con mẹ này điên?

    Triệu Ngọc Minh nghe bà cụ nói như vậy, bèn mượn miệng giả điên luôn, kêu lớn:

    - Hay hay hay! Lại đây, lại đây! Theo ta về Tây phương làm Phật Tổ.



  5. #225
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 42
    __________________________________________________ ______________________________________


    Bà cụ nghe la sợ quá, co giò chạy trốn, gặp ai cũng nói:

    - Con mẹ điên tới đó, nó dữ lắm!

    Kẻ qua đường tò mò nhóm lại rất đông. Triệu Ngọc Trinh cũng tìm không ra huyện Côn Sơn, trời đã đứng bóng, đang đi tới bỗng nghe trước mặt có tiếng la:

    - Ta cũng điên đây, tránh ra tránh ra!

    Triệu Ngọc Trinh ngước mắt nhìn xem thấy đầu kia chạy lại một vị Hòa thượng kiếc trong miệng cứ la:

    - Ta cũng điên đây, ta cũng điên đây!

    Vị Hòa thượng này tóc dài hơn hai tấc, mặt dính đất tèm lem, tăng bào rách bươm, áo mất bâu, thắt lưng đứt nối lung tung, da nổi xù xì, không mang vớ, đôi chân trần xỏ trên dép cỏ, đi băng xiêng băng nai, bước chân loạng choạng. Triệu Ngọc Trinh thấy vậy thất kinh, thầm nghĩ: "Mình đây điên giả, còn ông ấy điên thiệt. Nếu như ông ấy chạy đến níu tay mình, ôm mình, quật ngã mình, mình sẽ phải làm sao đây?".

    Sợ đến nỗi không dám bước tới nữa. Hòa thượng khùng vừa chạy đến chính là Tế Điên, đằng sau Triệu Phước và Triệu Lộc chạy theo bén gót. Khi nghe Tế Điên bảo: "Ta cũng điên nữa", bèn tức giận hết sức. Hai người nghĩ: "Bỏ ra 237 lượng bạc đi mua về một cục đá vác đi nặng đến nổi gân cốt cả hai oải hết mà bán được có một trăm tiền, vô cớ ổng lại phát điên. Phải xem thử ra sao cho biết!". Khi Tế Điên chạy tới gần con mẹ điên thì ngừng lại, miệng nói nho nhỏ:

    - Muốn kiếm quan huyện theo ta, không biết nha môn ở đâu, ta dẫn đi!

    Nói rồi cấm đầu chạy về phía trước, Triệu Ngọc Trinh nghe nói thế bèn nghĩ: "Phải chăng ông Hòa thượng này có điều chi oan ức đây! Ông ấy muốn kiếm quan huyện để đầu cáo, sao mình không chạy theo ổng?". Hòa thượng chạy trước, con mẹ điên chạy phía sau, ai mấy xem thấy cũng bật cười. Chạy được một quãng thấy đàng trước đi lại một chiếc kiệu, Tế Điên thấy kiệu đến bèn nói:

    - Được rồi, không cần phải chạy nữa, lão gia huyện Côn Sơn đi viếng khách trở về, Hòa thượng ta đón đầu xe dâng cáo trạng, có việc gì mà không được. Hòa thượng ta đến kêu oan một tiếng là kiệu phải ngừng lại ngaỵ Ta muốn đi kêu oan ai mà dám cãi ta nào?

    Triệu thị nghe nói đến quan huyện lệnh Côn Sơn, thầm nghĩ: "Đây là người ta đến kêu oan mà!".

    Một lát sau từ đàng kia đi lại, bóng cờ lọng nhấp nhô, não bạt inh ỏi, thanh đao, phỉ hổ, kiếm kích sáng ngời. Quan huyện ngồi kiệu đi giữa, tùy tùng tiền hô hậu ủng rất đông. Quan Tri huyện họ Tăng tên là Sĩ Hầu vốn xuất thân từ khoa bảng, từ khi về trấn nhậm huyện này xử đoán rất công minh, thương dân như con, hôm nay đi đón rước thượng quan tới trấn nhậm trở về. Triệu thị quỳ mọp bên đường, kêu lớn:

    - Oan uổng tôi lắm!

    Kiệu tức thì dừng lại, quan huyện nhìn ra thấy đang quỳ bên đường một người phụ nữ trạc tuổi đôi mươi, phục sức rất đơn giản. Quan huyện thấy rồi bèn cho dẫn đường thiếu phụ đến trước xe. Người thiếu phụ ngước mặt lên thưa:

    - Bẩm lão gia, tiểu phụ rất là oan uổng!



  6. #226
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 42
    __________________________________________________ ______________________________________


    - Ngươi muốn kêu oan điều gì? Cứ sự thật trình ra đi!

    - Kính bẩm đại nhân, tiểu phụ nhân họ Triệu có chồng là Lý Văn Nguyên chẳng may tạ thế, tiểu phụ một dạ thủ tiết thờ chồng. Vừa rồi nhân lễ sinh nhật của anh chồng tiểu phụ Lý Văn Phương, trời đã sang canh, tiểu phụ ôm con là Mạc Lang nhi ngủ say ở Đông viện. Đứa tớ gái gọi cửa, trong phòng tiểu phụ chạy ra một người đàn ông thân thể lõa lồ. Anh chồng tiểu phụ thấy việc bất minh như vậy cũng không biết ra làm sao bèn thay em viết một tờ để vợ, cha tiểu phụ trước sự bất minh đó cũng viết một tờ để hôn, rồi đem tiểu phụ về nhà đưa cho một đoạn dây thừng và một con dao biểu rằng tiểu phụ phải tự tử lấy. Tiểu phụ chẳng tiếc gì mạng sống này, chỉ sợ tiếng xấu còn lưu lại ngàn năm không gột rửa, cho nên đến đây cầu xin lão quan giải tỏa nỗi oan ức ấy.

    Quan huyện nghe xong sự việc, trong lòng thầm nghĩ: "Những sự việc báo cáo này là ở nhà cha mẹ ruột nó là Triệu Hải Minh, nhà chồng nó là Lý Văn Phương, quan thanh liêm khó xét việc nhà người, thôi gác lại cho rảnh!". Trong đám đông bỗng có tiếng la lớn:

    - Bỏ qua vụ án này không xứng đáng hưởng tiền lương đâu nhé!

    Quan huyện nghe la, tức giận nói:

    - Ai la gì ồn ào thế! Bây đâu đừng cho nó chạy, bắt nó vào đây cho ta.

    Quân lính chạy ra tìm kiếm nhưng không thấy người nói đâu hết. Quan huyện ra lệnh đưa người thiếu phụ về nha môn xét hỏi. Về đến nha môn, quan huyện xuống kiệu thăng đường ngay và cho đòi thiếu phụ vào tra xét. Triệu Ngọc Trinh đem sự việc trình thưa giống y như trước. Quan huyện biết là Triệu Hải Minh và Lý Văn Phương đều là thân sĩ trong huyện, truyền gọi đến trình bày sẽ biết. Nghĩ rồi bèn truyền quân lính kêu Triệu Hải Minh và Lý Văn Phương đến xét hỏi. Sai nhân vâng dạ đi ngay đến cổng nhà họ Triệu truyền lịnh gọi: Triệu Hải Minh nghe nói thầm nghĩ: "Hay cho con a đầu này, mi đến huyện quan tố cáo ta, bây giờ còn mặt mũi nào nhìn người ở huyện Côn Sơn nữa!".

    Lên đến huyện nha, Triệu Hải Minh thưa bẩm ra mắt. Quan huyện nhìn thấy Triệu Hải Minh ngũ quan thuần hậu ra dáng viên ngoại ngũ phẩm, bèn hỏi:

    - Này Triệu Hải Minh, con gái ông đã khai hết với ta, sự thật như thế nào, hãy trình ra đi!

    - Dạ bẩm lão phụ đài ở trên soi xét, trong nhà chức viên bất hạnh mới xảy ra việc này, cầu mong phụ đài nể mặt chức viên đừng hỏi đến làm chị Tôi nếu không chính mắt thấy làm sao trả lời cho được.

    Sự việc đã đến quan đường, đâu thể nào mơ mơ hồ hồ được? Truyền cho xuống để cho bổn quan tra hỏi lại cho minh bạch.

    Kế nghe người hầu bẩm có Lý Văn Phương đến.



  7. #227
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 43
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 43

    Khéo lấy cung tra rạch ròi án trước,
    Triệu Phụng Minh khoản đãi Tế Thiền sư.


    Lý Văn Phương đang liệu lý việc nhà, bỗng có gia nhân báo:

    - Thưa lạo gia, hiện bên ngoài có sai nhân của quan huyện Côn Sơn đem lệnh đòi lão gia đến hầu. Đó là do mợ hai đi báo cáo đó.

    Lý Văn Phương nghe nói, đột nhiên nổi giận la:

    - Hay cho Triệu Hải Minh lại làm việc tráo trở này! Ông đã không sợ xấu hổ, ta lại sợ sao?

    Nói rồi lấy bộ y phục đàn ông ở trong phòng Triệu thị gói lại, cùng với sai nhân đến huyện gia ra mắt Tri huyện:

    - Lão phụ đài ở trên soi xét, Hiếu liêm Lý Văn Phương xin kính chào lão quan.

    Quan huyện ngước lên nhìn thấy Lý Văn Phương tuổi trạc 30, đầu đội khăn đoạn xanh nhạt, phía trước có khảm một miếng ngọc, dọc rìa khăn chạy kim tuyến lấp lánh. Chiếc áo bào đang mặc màu trái ấu bằng đoạn thêu ba hoa lam phú quý, lưng thắt dây nhung, chân vận quan hài, gương mặt trắng trẻo, chân hình chữ bát, mắt sáng long lanh, ngũ quan thanh tú, toát ra vẻ tinh minh khoẻ mạnh. Quan huyện nói:

    - Này Lý Văn Phương, Triệu thị là gì của ngươi? Cô ta đem việc hàm oan ở nhà ngươi báo cáo với ta, ngươi có biết không?

    - Bẩm lão phụ đài, vãn sinh biết Triệu thị phạm tội thất xuất, em của vãn sinh mất rồi nên vãn sinh phải thay em viết tờ để vợ, Triệu Hải Minh cũng viết tờ bãi hôn. Ông ấy tình nguyện mang con gái về nhà khỏi phải đưa ra quan để khỏi xấu hổ hai nhà. Nào ngờ Triệu thị nghe lời xúi giục của cha, đến cửa quan đầu cáo tôi.

    - Triệu thị phạm tội thất xuất có bằng cớ gì?

    - Bẩm lão phụ đài, có bằng chứng hẳn hòi, nếu không có bằng chứng, vãn sinh đâu dám sinh sự lôi thôi. Cô ta là sương phụ thủ tiết tại sao ban đêm lại có đàn ông trần truồng từ trong phòng cô ta chạy ra, bên trong phòng còn có áo quần đàn ông hẳn hoi, vãn sinh có mang tang vật ấy theo, xin lão phụ đài xem xét.

    Nói rồi trình gói đồ lên. Quan huyện mở ra xem thấy bên trong có khăn đội đầu, quần, giày vớ đàn ông, bèn hỏi:

    - Này Triệu thị, bao đồ này có thấy trong phòng ngươi không?

    - Bẩm lão gia có ạ, bao đồ này lấy từ phòng tôi.

    - Ngươi là sương phụ thủ tiết, trong phòng ngươi không có đàn ông ra vào mà sao lại có quần áo đàn ông ở trong phòng ngươi thế? Ngươi muốn dùng lời điêu ngoa vu cáo để quấy rối huyện nha hử? Đại khái phải tang vật ở đâu truy tầm tại đó, vạn nhất nó không chịu khai, bây kéo nó ra vả miệng cho ta!



  8. #228
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 43
    __________________________________________________ ______________________________________


    Triệu thị nghe nói, trong lòng rúng động, nghĩ: "Nếu ta bị đánh đòn tại huyện đường Côn Sơn này thì còn mặt mũi nào nhìn thấy dân chúng Côn Sơn nữa! Hơn nữa, ta chẳng phải làm điếm nhục cho nhà họ Triệu hay sao? Chi bằng ta chết quách cho xong. Ta chết rồi ắt có người khám nghiệm ta, chừng đó đen trắng phân minh, mới rửa được tiếng trong sạch của ta".

    Nghĩ rồi bèn quỳ xuống trước quan huyện, thưa:

    - Bẩm đại lão gia, xin đừng gia hình, tiểu phụ có sự tình xin bẩm báo.

    - Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi nói có tình có lý, bản huyện sẽ không trách phạt ngươi.

    Tiểu phụ hết lòng giữ trinh tiết, trong viện không có đàn ông ra vào. Lão gia không tin, xin hỏi người ngủ cùng giường với tiểu phụ sẽ rõ.

    Quan huyện nghe nói, trong lòng hơi chột dạ: "Đã có người ngủ cùng giường với y có lẽ việc này do người khác làm mà y không biết cũng nên". Bèn hỏi:

    - Ai là người ngủ cùng giường với ngươi?

    - Ấy là Lý thị, người vú em của Mạc Lang.

    Quan huyện cho truyền dẫn Lý thị đến, sai nhân lật đật đi tìm, lát sau dẫn Lý thị về. Trước khi vào huyện đường, Lý thị nói:

    - Được, mợ hai có nhắc đến tôi hay quá, tôi đương muốn lên trước huyện đường để minh oan cho mợ đây.

    Đến trước quan huyện, Lý thị quỳ lại, thưa:

    - Bẩm lão gia, tiểu phụ là Lý thị, xin cúi đầu ra mắt lão gia.

    Quan huyện nhìn xuống thấy Lý thị là người tuổi trạc 30, tư dung phong mỹ, áo lam quần lam đơn giản, chân đi tiểu cung hài, bèn hỏi:

    - Này Lý thị, trong phòng của mợ hai ngươi chạy ra một người đàn ông thân thể lõa lồ, y phục của người đàn ông ấy ở trong gói này đây, chắc là ngươi có biết? Chuyện ấy như thế nào hãy thật là khai báo, không can hệ gì ngươi đâu.

    - Dạ bẩm đại lão gia, tiểu phụ thật không biết. Ngày hôm qua tiểu phụ xin nghỉ về nhà.



  9. #229
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 43
    __________________________________________________ ______________________________________


    Quan huyện nghe nói vỗ cảnh mộc trên bàn một cái chát, nói:

    - Này Lý thị, đừng nói bậy bạ. Bộ muốn ăn đòn hả? Đương làm vú em mà lại nghỉ, bỏ đi đâu cho đứa bé chết đói à?

    Lý thị sợ xanh mặt, nói:

    - Xin lão gia chớ giận, tôi có một đoạn sự tình.

    Đoạn day qua hỏi:

    - Thưa mợ hai, tôi có thể nói được không?

    Triệu Ngọc Minh đáp:

    - Chị cứ nói đi, chỉ cần nói đúng sự thật là được.

    Lý thị bèn nói:

    - Bẩm lão gia, lão gia đã hỏi đến, đâu dám để lâu. Nhà tôi ở ngõ phía Tây cách nhà chủ nhân chúng tôi không xa, Mợ hai tôi lúc trước có mượn bà vú không đủ sữa nên cho nghỉ, tôi hiện ở thời kỳ dậy sữa, chồng đi buôn bán ở ngoài, con gái lại mới mất, ở luôn nhà chủ lại rất tiện. Một hôm mợ hai hỏi tôi: - Này chị Lý, chị không nghĩ à? Tôi trả lời: - Tôi không xin nghĩ, Mạc Lang công tử đang cần nuôi sữa, mợ nên để tôi mang về nhà, nếu mợ không cho đem công tử sẽ bị đói sao? Vì lẽ đó mà hai ngày liến tiếp mợ hai không nói với tôi một tiếng. Sau đó mấy ngày mợ hai kêu tôi nghỉ, tôi không dám trái lệnh bèn xin nghỉ. Mợ hai thưởng cho tôi hai quan tiền và một bao quần áo cũ. Tối lại tôi cho công tử bú no rồi về nhà ngủ. Hôm sau mợ hai tôi cũng kêu tôi xin nghỉ nữa. Tôi nói: - Hôm nay là ngày sinh nhật của đại lão gia, đâu có thể nào nghĩ được? Mợ hai nói: - Chị là người làm trong viện của tôi, đại lão gia cũng đâu có để ý đến làm chỉ Cho nên bữa đó tôi cũng xin nghỉ. Mợ hai lại cho tôi ba điếu tiền. Tối hôm ấy lại xảy ra việc ghê gớm mà tôi không biết được! Bình thường mợ hai tôi là người rất nghiêm, không có người nào lộn xộn bước chân vào viện được.

    Quan huyện nghe xong bèn hỏi:

    - Này Triệu thị, ngươi cho Lý thị nghỉ việc là lẽ gì thế?

    - Bẩm lão gia, tiểu phụ là hồng nhan bạc mệnh. Lý thị có chồng đi buôn bán xa mới về nhà, tôi nghĩ là vì đứa con mình mà vợ chồng họ chia cách là điều không phải nên cho phép về nhà. Sự hảo tâm này lại không có người biết, chỉ có trời biết thôi! Nếu lão gia chưa thông cảm đến việc này thì hỏi lại lão phu nhân sẽ tường tận.

    Quan huyện nghe nói nghĩ rằng bên trong chắc có sự tình gì đây, bèn nói:

    - Này Triệu thị, ngươi đừng có điêu ngoa loạn ngữ, không bị ăn đòn không chịu nói thật đây mà! Bây đâu, lôi nó ra vả miệng cho ta.




  10. #230
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 43
    __________________________________________________ ______________________________________


    Triệu Ngọc Minh ra nói, nghĩ thầm: "Nếu mình đợi đánh rồi mới chết thì còn mặt mũi nào của họ Triệu nữa, chi bằng mình chết trước cho xong". Nghĩ rồi bèn nói:

    - Bẩm lão gia, xin đừng nóng giận, tiểu phụ xin nói lời này.

    - Nói đi!

    Sau khi tôi chết rồi, ngàn muôn lần xin lão gia hãy cho người khám nghiệm tử thi để sáng tỏ tôi là người trong trắng. Cầu nguyện lão gia công hầu vạn đại. Còn như khi tôi chết, lão gia không cho người khám nghiệm để cho đen trắng nhập nhằng, tôi sẽ theo báo ứng con cháu lão gia mãi mãi!

    Nói rồi rút dao ra toan tự vẫn trước huyện đường. Quan huyện ở xa đành lấy mắt ngó, may nhờ có sai nhân ở kế bên lanh mắt lẹ tay giựt dao kịp. Quan huyện bối rối chẳng quyết giải quyết ra làm sao thì nghe bên ngoài chộn rộn, có tiếng la lớn:

    - Oan uổng cho tôi quá, người ta cướp của hại mạng. Oan uổng lắm lão gia ơi!

    Thừa lúc lộn xộn, quan huyện sai đưa bọn Triệu thị, Lý Văn Phương, Triệu Hải Minh xuống phòng đợi, để phân xử vụ án nhân mạng này rồi hãy tính. Bọn sai dịch vừa dẫn mấy người ấy đi ra thì thấy một vị Hòa thượng níu chặt một người đôi mắt trợn trừng đi riết đến cổng đường. Vị Hòa thượng ấy không ai khác mà là Tế Điên Hòa thượng.

    Nguyên Tế Điên làm bộ giả điên đưa Triệu thị đến gặp quan huyện để minh oan xong, thì bọn Triệu Phước, Triệu Lộc cũng chạy tới. Triệu Phước nói:

    - Bạch sư phó, lão nhân gia đừng có nổi điên nữa, chúng ta đi nhé.

    Cả bọn đưa nhau đến nhà Triệu Phụng Sơn ở đường phía Nam. Triệu Phước nói:

    - Sư phó đứng đây một lát để chúng tôi vào thưa trình đã.

    Chẳng bao lâu từ trong đi ra một vị nhị viên ngoại là Triệu Phụng Minh bước ra đón tiếp. Triệu Phụng Minh thấy đứng trước cửa mình một ông thầy chùa quần áo rách rưới không thể tả, trong bụng nghĩ thầm: "Tưởng đâu rước một vị cao nhân nào đến trị bệnh, ai dè lại nhằm ông thầy chùa kiếc".

    Nghĩ vậy cũng miễn cưỡng rước vào trong. Vào đến thư phòng, Triệu Phước, Triệu Lộc dâng thơ lên. Nhị viên ngoại bảo gia nhân hiến trà rồi mở thơ ra xem. Trong thơ rành rành nét chữ quan Thái thú anh mình. Thư rằng:

    Ngày tháng như thoi đưa, hết hạ lại đến xuân, kính chúc hiền đệ gia đình hạnh phúc, sung vinh vui vầy. Tiếp được thư em biết được rành rõ tin nhà, mọi việc nhờ em liệu lý, ngu huynh xin cảm tạ muôn vàn. Kế đây cháu xin dâng lên thím lời cầu chúc vạn an. Cháu may mắn nhờ phúc ấm tổ tiên, mong đức thánh thượng mà được bổ nhậm chức Thái thú, vì thế không thể sớm hôm cận kề hầu hạ thím được. Tiếp thư của nhị đệ, cho biết thím ngọc thể không hòa, đôi mắt mờ đi vì bệnh. Đọc biết tin này cháu thật vô cùng buồn bã, đau xót tâm can, nước mắt đầm đìa. Hiện cháu có mời được Tế Công thiền sư ở chùa Linh Ẩn về trị bệnh cho thím. Tế Công là người tinh thông thuật kỳ hoàng, trị đâu hết đó. Xin thím gấp trị cho mau bình phục.



Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •