PHÁP NGỮ CỦA THIỀN SƯ HƯ VÂNPhần 5 _ XXII. Thiền thất khai thị lần thứ hai__________________________________________________ ______________________________________
- Ai dám tự xưng là đạo nhân?
Tăng chúng không lời đối đáp. Một vị tăng khác bước ra thưa:
- Cách nơi này khoảng mười dặm có một ông Tăng, thấy người đến, chẳng thèm đứng dậy hay chắp tay xá. Đây có phải là bậc đạo nhân chăng?
Nghe vậy, Tổ liền vào núi, thấy thiền sư ngồi thiền an nhiên, chẳng màng quay đầu lại nhìn. Tổ bảo:
- Ông ngồi đây làm gì?
Thiền Sư thưa:
- Ngồi quán tâm.
- Người quán là ai, và tâm là vật gì?
Thiền sư không lời đối đáp, nên liền đứng dậy đảnh lễ, thưa:
- Đại Đức quang lâm, an trụ nơi nào?
Tổ bảo:
- Bần đạo không có chỗ dừng chân nơi Đông nơi Tây nhất định.
- Ngài có biết thiền sư Đạo Tín không?
- Sao hỏi đến vị đó?
- Ngưỡng mộ oai đức đã lâu, mong mỏi có dịp để yết kiến lễ bái.
- Đạo Tín chính là bần đạo!
- Vì sao Ngài lại đến đây?
- Đến đây để thăm ông. Có chỗ nào nghỉ ngơi không?
Thiền Sư chỉ tay ra đằng sau hang động, đáp:
- Ở đây còn một am tranh nhỏ.
Thiền Sư liền dẫn Tổ đến am tranh đó. Khi thấy hổ sói, Tổ ra dáng sợ hãi, đưa hai tay lên. Thiền Sư thấy vậy hỏi:
- Ngài vẫn còn cái đó à?
Tổ hỏi lại:
- Cái đó là gì?
Thiền sư im lặng không đối đáp. Lát sau, Tổ vẽ chữ Phật trên tòa ngồi của thiền sư. Thấy chữ Phật, thiền sư giật mình lo sợ. Tổ hỏi:
- Ông vẫn còn cái đó à?
Thiền sư chưa hiểu, chỉ dập đầu lễ bái, thỉnh Tổ thuyết yếu chỉ. Tổ bảo:
- Trăm ngàn pháp môn, đồng quy về một tấc vuông. Hà sa diệu đức đều nhiếp về nguồn Tâm. Tất cả môn giới định huệ, thần thông biến hóa, đều tự có đầy đủ, chẳng rời Tâm ông. Mọi nghiệp chướng phiền não, vốn là không tịch. Mọi nhân quả vốn như mộng huyễn. Không có ba cõi để xuất ra, không có Bồ Đề để cầu; nhân cùng phi nhân, tánh tướng bình đẳng; đại đạo thênh thang, tuyệt đường suy nghĩ. Những pháp như thế, nay ông đã CÓ, chẳng hề thiếu sót, sao khác với Phật? Ngoài pháp này, chẳng còn pháp nào khác. Tâm ông chỉ việc tự tại, chẳng cần quán hành, chẳng cần lắng đọng tâm tư, chẳng khởi tham sân si, chẳng ưu sầu lo nghĩ; mông mênh bát ngát vô ngại, tùy ý tung hoành, không làm việc thiện, chẳng tạo việc ác; đi đứng nằm ngồi, mắt thấy gặp duyên, đều là diệu dụng của Như Lai; an lạc chẳng ưu sầu, gọi đó là Phật.

Trả lời với trích dẫn