PHÁP NGỮ CỦA THIỀN SƯ HƯ VÂN Phần 4 _ XX. Thiền thất khai thị lần thứ nhất
__________________________________________________ ______________________________________
Khi vào pháp đường, Ngài hỏi:
- Đã lâu nghe danh Long Đàm. Nay đến đây, sao chẳng thấy Đàm (ao đầm), cùng không thấy Long (rồng) đâu cả!
Nghe thế, ngài Long Đàm bước ra, nói:
- Ông đã đến Long Đàm rồi!
Ngài Đức Sơn không trả lời được, nên ở lại chùa. Đêm nọ, lúc Đức Sơn đang đứng hầu, ngài Long Đàm bảo:
- Đã khuya rồi, sao ông không về phòng nghỉ?
Đức Sơn bèn trịnh trọng bước ra ngoài, nhưng lại trở vào, nói:
- Bên ngoài trời tối om!
Long Đàm mồi một ngọn đèn rồi đưa cho Đức Sơn. Đức Sơn định lấy ngọn đèn, nhưng Long Đàm bèn thổi tắt. Ngay khi đó, Đức Sơn lập tức đại ngộ, vội quỳ xuống lễ lạy. Long Đàm bảo:
- Ông thấy đạo lý gì mà lễ lạy ta?
Đức Sơn thưa:
- Từ nay không còn dám nghi đầu lưỡi của các lão Hòa thượng trong thiên hạ nữa.
Hôm sau, Long Đàm lên tòa bảo đại chúng:
- Trong đây có một người, răng bén như lưỡi kiếm, miệng như bồn máu, bị ăn gậy mà không xoay đầu. Sau này một mình lên núi, lập đạo của ta.
Đức Sơn liền lấy bộ Thanh Long Sớ Sao ra trước pháp đường, nổi lửa mà đốt, nói:
- Các lời huyền biện như lông mi trong hư không. Tận hết căn cơ thế nhân, như một giọt nước ném vào biển cả.
Đốt xong, Ngài lễ bái rồi mang hành lý, bỏ đi thẳng đến núi Qui Sơn, lên tận pháp đường, tiến từ hướng Tây qua hướng Đông, lại từ hướng Đông qua hướng Tây, rồi xoay lại nói với ngài Phương Trượng (tức tổ Quy Sơn Linh Hựu):
- Có chi không! Có chi không!
Tổ Quy Sơn ngồi trên tòa, chẳng màng trả lời. Đức Sơn nói tiếp:
- Không, không!
Nói xong, Đức Sơn bèn bỏ đi ra. Ra đến ngoài cửa, Đức Sơn tự bảo:
- Tuy là thế, nhưng phải nên cẩn thận!
Đức Sơn liền chấn chỉnh oai nghi, trở vào pháp đường, trải tọa cụ, thưa:
- Bạch Hòa Thượng!
Tổ Quy Sơn định lấy chổi đánh, Đức Sơn liền la lên, rồi cuốn gói đi ra. Tối đến, tổ Quy Sơn hỏi thầy thủ tọa:
- Người mới đến hôm nay, còn ở lại không?
Thủ tọa thưa:
- Bạch Hòa Thượng! Khi mang đôi dép cỏ ra khỏi pháp đường thì ông ta bỏ đi mất.
- Kẻ này, mai đây một mình sẽ lên tận đỉnh núi, kết am khô, mạ Phật báng Tổ!