Bài 94.

11. THIỀN SƯ TỰ MÃN 自滿 LY THÔN 酈村, HÀN CHÂU.



Sư thượng đường dạy:
- Pháp nhĩ như thế, xưa nay không khác, lại còn gì nữa? Tuy nhiên cái việc lớn này vẫn có người không thực hiện được.

Cổ kim bất dị pháp nhĩ như nhiên, canh phục hà dã. Tuy nhiên như thử, già cá sự đại hữu nhân võng thố tại.
古今不異法爾如然,更復何也. 雖然如此, 遮箇事大有人罔措在.

Bấy giờ có tăng hỏi:
- Chẳng rơi vào xưa nay, mời Sư nói thẳng.

Bất lạc cổ kim thỉnh sư trực đạo.
不落古今請師直道

Sư đáp:
- Biết ngay là ông trớt quớt !
Tình tri nhữ võng thố
情知汝罔措 !
Tăng định nói thêm. Sư bảo:
- Tưởng là lão tăng rơi vào "cái xưa nay" ấy.

Tương vị lão tăng lạc y
cổ kim.
將謂老僧落伊古今

Tăng hỏi:
- Thế nào mới phải?
Sư đáp:
- Cá khó bay vượt qua giai cấp của Lão mắt biếc (Đạt Ma Tổ sư)

Ngư đằng bích hán giai cấp nan phi.
魚騰碧漢階級難飛.

Tăng hỏi:
- Làm sao mới tránh được lỗi đó?
Sư nói:
- Nếu là hình tướng con rồng, còn nói gì cao thấp?

Nhược thị long hình, thùy luận cao hạ.
若是龍形, 誰論高下.

Tăng ấy lễ bái. Sư nói:
- Khổ thay, nhục thay ! C
ó ai giống như ta?

Khổ tai quật tai thùy nhân tự ngã?
苦哉屈哉誰人似我 ?

-----------


Một hôm Sư bảo chúng:
- Dẹp hết sáng tối còn nói cái gì được, cái hay là chỗ đó.

Trừ khước nhật minh dạ ám canh thuyết thập ma, tức đắc trân trùng.
除却日明夜暗更
說什麼, 即得珍重.

Lúc đó có vị tăng hỏi:
- Thế nào là câu nói không dính mắc?
Như hà thị vô tránh chi cú.
如何是無諍之句.


Sư đáp:
- Vang động trời đất.

Huyên thiên động địa.
喧天動.