KINH ĐẠI BÁT NHÃ BA LA MẬT ĐAQuyển 571__________________________________________________ ______________________________________
Thiện Tư lại hỏi:
- Nếu chẳng thấy nghĩa này thì cầu chỗ nào?
Tối Thắng đáp:
- Không thấy không giữ nên gọi là cầu.
Thiện Tư hỏi lại:
- Pháp có thể cầu ấy tức là có cầu?
Tối Thắng đáp:
- Nghĩa này chẳng phải. Pháp chưa cầu ấy thật không có chỗ để cầu. Vì sao? Vì nếu thật có thể cầu tức là phi pháp.
Thiện Tư lại hỏi:
- Vậy thế nào là pháp?
Tối Thắng đáp:
- Pháp là không văn tự, cũng lìa ngôn ngữ.
Thiện Tư lại hỏi:
- Trong sự lìa văn tự ngôn ngữ thì cái nào là pháp?
Tối Thắng đáp:
- Tánh lìa văn tự, tâm hành xứ diệt. Đây gọi là pháp. Tất cả pháp tánh đều không thể nói. Điều không thể nói cũng không thể nói. Nếu có nói ra tức là hư dối. Trong pháp hư dối hoàn toàn không có pháp thật.
Thiện Tư lại hỏi:
- Chư Phật Bồ-tát thường có lời nói, vậy đều là hư dối sao?
Tối Thắng đáp:
- Chư Phật Bồ-tát từ đầu đến cuối chẳng nói một chữ, thì làm sao có hư dối?
Thiện Tư lại hỏi:
- Nếu có nói ra sẽ mắc lỗi gì?
Tối Thắng đáp:
- Có lỗi về lời nói.