Quá hay,trên cả tuyệt vời, ... , hảo hảo!

Đạo thể bổn vô tu,
Bất tu tự hợp Đạo.


Nhưng "Bất tu" thì mãi mãi không thấy "Đạo" .

Nhược khởi tu đạo tâm,
Thử nhân bất hội đạo.
Khí khước nhất chơn tánh.


Nếu khởi tâm tu Đạo, thì không thể hội (thấy và nhập) Đạo, tự quên bỏ đi chơn tánh. Đây có phải là ý của câu "Tu, vô tu tu".


* *
Chơn và vọng đều từ tâm sanh, đúng ra thì vọng từ tâm sanh, nói "chơn" để phá "vọng". "Vọng" đã phá mất rồi thì "chơn" tìm chẳng thấy.
Nói là "phá" vọng "tìm" chơn, chứ thật ra "Tự tánh" vốn rổng rang và mênh mông như hư không, làm gì có chơn vọng, có chơn có vọng như ánh chớp lóe rồi biến mất, trên không trung, người mê phân tích chớp đó màu gì bất đầu từ đâu?




Xã ác tố́ng hà xứ ? Bỏ ác , "bỏ" chổ nào?
Thủ thiện linh thùy thủ? Giử thiện , là "ai" giử?



Mộng lý thật thị náo.
Hốt giác vạn sự hưu,


Trong mộng tưởng trăm ngàn sự việc là thực, tỉnh mộng rồi thì muôn việc chỉ là một giấc mơ.