PHÁP HOA HUYỀN NGHĨA PHẨM PHÂN BIỆT CÔNG-ĐỨC THỨ 17.
__________________________________________________ ______________________________________
CHÚ THÍCH:
([9]) Vô-sanh pháp-nhẫn: Mức giác-ngộ của hàng Bồ-tát đã đắc chân-trí và an trụ vào lý-thể của sanh diệt.
([10]) Văn-trì đà-la-ni: Nghe pháp hiểu nhớ.
([11]) Nhạo thuyết vô ngại biện-tài: Thích nói pháp và có tài biện luận thông suốt.
([12]) Triền đà-la-ni: Trong cửa pháp, ra vào vô ngại, nghĩa là thông hiểu đầy đủ, muốn giải thích thế nào cũng được.
([13]) Pháp luân Bất-thối: Đẩy bánh xe pháp tới hoài không lùi.
([14]) Pháp luân thanh tịnh: Pháp luân là bánh xe Pháp. Tuy một danh-từ thường dùng để chỉ giáo-pháp của Phật, nhưng có khi đặc biệt chỉ Bát Chánh-đạo. Bánh xe có trục, căm, vành; Pháp Phật cũng có ba tướng nhu thế (huệ, định, giới)- Thanh-tịnh là trong sạch- Ở đây ý nói, được sự thanh-tịnh như người tu giới, định, huệ.
([15]) Bốn tứ-thiên-hạ: Ám chỉ 4 châu: 1) Động-thắng, 2) Tây-ngưu, 3) Bắc-cu-lô, 4) Nam-thiệm cũng gọi là Nam-diêm-phù-đề là trái đất chúng ta hiện ở.
--------------
Góp ý :
Cái chuyện "a) Vô-sanh pháp-nhẫn (kiến tánh)", điều này cần phải đặt dấu hỏi.
"([10]) Văn-trì đà-la-ni: Nghe pháp hiểu nhớ.", thông thường chúng ta dùng Trí phàm để nghe để hiểu để nhớ, nhưng ở đây có cụm từ "Đà La Ni", tức là có sức huyền bí giúp vào _ Mật lực Đà La Ni Tạng.
Cũng thế "Triền Đà La Ni" không đơn giản như bác Truyền nghĩ.