DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 19
  1. #1
    CHỒI Avatar của Tuệ Thức
    Tham gia ngày
    Dec 2016
    Bài gửi
    46
    Thanks
    103
    Thanked 122 Times in 28 Posts


    "Ta có muốn thoát ra khỏi cảnh già và chết không?
    Ðiều ấy ngoài tầm mức có thể làm được,
    cũng giống như muốn
    tâm dừng bước thênh thang quanh quẩn và nghĩ suy,
    muốn nó ở lại một nơi
    và hy vọng tùy thuộc nương nhờ nơi sự đứng yên của nó.
    Tâm là cái gì biến chuyển, hoàn toàn bất định.
    Sannà, tưởng, chỉ thỉnh thoảng dừng lại một nơi.
    Một khi ta trưởng thành trong sự hiểu biết bản chất
    của tất cả năm uẩn,
    tâm sẽ sáng tỏ và trong sạch,
    không ô nhiễm, không còn vấn đề.
    Nếu có thể thấu hiểu như vậy,
    đó là mức tối thượng,
    vì ta đã thấy chân lý,
    buông bỏ, rút ra khỏi,
    và chứng ngộ giải thoát.
    Ðó là mức cuối cùng của con đường.
    Ta không kháng cự đường lối thiên nhiên --
    chân lý của sự vật.
    Nghèo và giàu, tốt và xấu,
    nối tiếp hàng dài theo diễn biến bên trong và bên ngoài,
    tất cả đều phải trôi qua và tan biến.
    Ta không thể nắm giữ lại bất luận gì
    mà tâm nhắm đến.
    "Giờ đây, khi cái tâm, vốn tự nó là vô chừng, bất định
    -- di động, nhanh chóng -- và ta chụp bắt được nó,
    đó là khi ta đã tìm được thoải mái cùng tột.
    Chuyện nhỏ che tối hiểu biết của ta về những chuyện lớn.
    Ngũ uẩn che tối Giáo Pháp hoàn toàn,
    và vì lẽ ấy ta lạc nẻo.
    Ta phung phí thì giờ
    mãi ngắm nhìn ngũ uẩn mà không thấy Giáo Pháp.
    Mặc dầu to lớn hơn ngũ uẩn,
    Giáo Pháp, ta xem hình như cát bụi."
    "Có đó, không đó. Không có, nhưng vẫn có."



  2. #2
    CHỒI Avatar của Tuệ Thức
    Tham gia ngày
    Dec 2016
    Bài gửi
    46
    Thanks
    103
    Thanked 122 Times in 28 Posts



    "Ðến đây tôi hoàn toàn gặp khó khăn
    và không thể hình dung tưởng tượng.
    Xin Ngài vui lòng giải thích ý nghĩa của nó."


    "Có sự ra đời
    của những nguyên nhân và hậu quả khác nhau,
    nhưng nó không phải là chúng sanh,
    không tồn tại vững bền,
    tất cả đều hoại diệt.
    Ðiều nầy làm sáng tỏ
    ý nghĩa của điểm thứ nhất:
    Có đó, không đó.
    Ðiểm thứ nhì, không có, nhưng vẫn có.
    Ðoạn nầy hàm ý Giáo Pháp sâu xa,
    mức cuối cùng của tam giới chúng sanh,
    đến đây không còn sankhàra, hành
    nhưng vẫn còn Giáo Pháp kiên cố, ổn định vững bền.
    Ðó là Giáo Pháp Kỳ Diệu Vô Song, đúng thật là vô nhị.
    Giáo Pháp là Một và không biến chuyển,
    thù thắng hơn tất cả chúng sanh, vô cùng tĩnh lặng.
    Ðó là đối tượng của cái tâm không chao động,
    yên tĩnh và ngừng nghỉ,
    vắng lặng và sáng tỏ.
    Không còn bị mê hoặc,
    không còn bị kích thích,
    mọi tham vọng đều bị bứng nhổ tận gốc rễ,
    không còn phân vân lưỡng lự,
    những rối ren vướng mắc của nó với ngũ uẩn
    tất cả đều chấm dứt và lắng dịu,
    những phương tiện vào tam giới chúng sanh đều bị bẻ gãy,
    vứt bỏ quẳng đi lòng ham muốn tự phụ,
    chấm dứt thương ghét,
    không còn sở hữu,
    tất cả phiền toái đều được chữa trị
    đúng như tâm đã ước nguyện."



  3. #3
    CHỒI Avatar của Tuệ Thức
    Tham gia ngày
    Dec 2016
    Bài gửi
    46
    Thanks
    103
    Thanked 122 Times in 28 Posts



    "Xin Ngài vui lòng giải thích thêm con đường của tâm,
    bằng một lối khác,
    và nguyên nhân sanh đau khổ trong tâm
    đã che lấp Giáo Pháp."


    "Nguyên nhân sanh đau khổ quả thật nhiều vô số kể,
    nhưng chỉ giản lược tóm tắt.
    Chính là tình thương
    hằng bóp nhói cái tâm,
    làm tâm bận rộn lo âu sợ hãi cho ngũ uẩn.
    Nếu Giáo Pháp luôn luôn ở với tâm
    ắt chấm dứt mọi luyến ái,
    và không còn nguyên nhân tạo đau khổ:
    Hãy nhớ điều nầy: đây là con đường của tâm.
    Ta không cần chạy theo quay quần với nó
    đến độ choáng váng mặt mày.
    Cái tâm, khi không có Giáo Pháp cùng ở với nó,
    sẽ bám níu vào, luyến ái điều gì nó thích,
    lo sợ cho ngũ uẩn,
    và chìm sâu trong nguyên nhân sanh đau khổ.

    "Như vậy tóm tắt, có đau khổ
    và có Giáo Pháp
    luôn luôn cùng ở với tâm.
    Hãy quán tưởng, suy niệm điều nầy
    cho đến khi thấy chân lý,
    tâm sẽ hoàn toàn mát mẻ.
    Tuy nhiên dù hạnh phúc và đau khổ
    trọng đại to lớn đến đâu,
    Nó không làm cho ta kinh sợ.
    Không còn say sưa chìm đắm
    trong nguyên nhân của đau khổ,
    tâm sẽ suôn sẻ an lành.
    Chỉ hiểu biết bấy nhiêu đó cũng đủ
    làm dịu bớt cơn sốt trong lòng,
    và an nghỉ trên đường tìm giải thoát.
    Tâm hiểu biết Giáo Pháp quên đi
    cái tâm luyến ái bụi trần.
    Tâm hiểu biết Giáo Pháp dễ dàng
    chắc chắn thấy rằng ngũ uẩn lúc nào cũng căng thẳng.
    Giáo Pháp vẫn là Giáo Pháp,
    ngũ uẩn là ngũ uẩn, chỉ thế thôi.



  4. #4
    CHỒI Avatar của Tuệ Thức
    Tham gia ngày
    Dec 2016
    Bài gửi
    46
    Thanks
    103
    Thanked 122 Times in 28 Posts



    "Còn câu
    'mát mẻ, thoải mái và thoát khỏi cơn sốt'
    hàm ý rằng tâm tự nó cứu lấy nó,
    vượt ra khỏi cơn ghiền lầm lạc
    [sửa chữa những vật khác].

    Hành uẩn, sankhàra, không mang lại hạnh phúc nào
    và thật sự là đau khổ,
    bởi vì nó phải già, bệnh, và chết mỗi ngày.
    Khi tâm hiểu biết Giáo Pháp tối thượng,
    tâm tự rút tỉa những lầm lạc ô nhiễm
    đã làm cho cơn bệnh càng trầm trọng thêm.
    Lầm lạc ấy là một lỗi lầm trọng đại của tâm.
    Nhưng khi thấy rõ Giáo Pháp,
    tâm loại trừ lầm lạc,
    và sẽ không còn chất độc trong mình.
    Khi tâm thấy Giáo Pháp,
    dồi dào tốt đẹp và thoát khỏi mọi lầm lạc,
    gặp được Giáo Pháp, nó bỏ rơi lại tất cả những sự vật
    đã làm cho nó áy náy bồn chồn.
    Tâm chú niệm và tự hay biết mình,
    không vướng mắc rối ren bận rộn.
    Tình thương đeo níu ngũ uẩn chấm dứt,
    lòng ưa thích được chữa trị,
    những mối lo âu không còn,
    tất cả bụi trần đều phủi sạch.
    Dầu tâm có suy tư theo đúng với bản chất của nó,
    không nên cố gắng chận đứng nó lại.
    Và khi ta không ngưng
    nó sẽ không chạy nhảy hoang dại,
    điều nầy tránh cho ta khỏi mọi khuấy động.


  5. #5
    CHỒI Avatar của Tuệ Thức
    Tham gia ngày
    Dec 2016
    Bài gửi
    46
    Thanks
    103
    Thanked 122 Times in 28 Posts



    "Hiểu biết rằng điều bất thiện sẽ đến
    do tình trạng kháng cự chân lý."


    "Bất thiện pháp đến
    vì ta không hiểu biết.
    Nếu đóng chặt lại cánh cửa mở vào tình trạng
    điên rồ đần độn, cuối cùng ắt có thoải mái dễ chịu.
    Tất cả điều ác dần dần im lặng, tuyệt đối yên tĩnh.
    Tất cả năm uẩn đều đau khổ,
    không có hạnh phúc chút nào.

    "Trước đây tôi ngu si đần độn và ở trong tình trạng tăm tối
    giống như sống trong một hang động.
    Lòng ham muốn ước mong được thấy Giáo Pháp,
    tôi cố gắng chụp bắt cái tâm và giữ cứng nó lại.
    Tôi chụp được và bắt những cái nhãn hiệu tâm linh
    lòng ngỡ rằng đó là tâm
    cho đến khi thành thói quen.
    Tôi làm như thế trong một thời gian thật lâu,
    say mê ngắm nhìn nó.
    Những cái nhãn hiệu tinh thần giả mạo che mờ tâm
    và tôi si mê đắm đuối chơi đùa
    với các uẩn (khandha) --
    Quả thật đáng thương hại cho tôi!
    thật tội nghiệp cho tôi!



  6. #6
    CHỒI Avatar của Tuệ Thức
    Tham gia ngày
    Dec 2016
    Bài gửi
    46
    Thanks
    103
    Thanked 122 Times in 28 Posts



    "Tự mình phấn khởi vô cùng tận,
    Tôi đi quanh đi quẩn xét đoán người khác
    nhưng không thành tựu được gì.
    Nhìn lỗi của người khác
    lòng đắng cay chua xót,
    tựa hồ như chính mình tự thiêu đốt lấy mình,
    và trở nên đen đúa như lọ nồi và cháy rụi.
    Bất luận ai phải ai quấy, ai tốt ai xấu,
    Ðó là chuyện của họ.
    Công việc của chúng ta là giữ chắc
    cho cái tâm tự canh chừng lấy nó.
    Không nên để cho bất thiện pháp
    lẩn quẩn khuấy rầy và ghé lại.
    Hãy làm cho tâm thuần thục thiện xảo
    trong phước báu và thiện nghiệp --
    hậu quả sẽ là trạng thái thanh bình an lạc.
    Thấy người khác xấu và chính ta là tốt
    là một vết nhơ tinh thần,
    bởi vì ta đã tự khoá chặt vào khandha, ngũ uẩn
    và nó sẽ giữ lại vững chắc xét đoán ấy.
    Nếu tự khóa chặt mình vào khandhas, ngũ uẩn
    nó sẽ thiêu đốt ta, chắc như vậy,
    vì tuổi già, ô nhiễm và chết chóc
    sẽ xen nhập vào cuộc chiến:
    đầy sân hận và tình thương, hiển nhiên là có lỗi lầm,
    lo âu, phiền muộn và sợ sệt,
    trong khi ngũ dục, năm hình thức cảm xúc,
    đem đạo binh nhiều loại khác nhau đến.
    Ta không thoát được ra khỏi khổ đau và hiểm họa
    bởi vì đã nắm chặt ngũ uẩn, xem đó là của ta.
    Một khi thấy lỗi lầm của mình, chớ nên chần chờ.
    Hãy bám sát canh chừng
    trạng thái bất thường của sankhàras, hành.
    Khi tâm đã quen thuộc với điều nầy,
    ta chắc chắn sẽ thấy Giáo Pháp Vô Song
    đơn độc trong tâm.



  7. #7
    CHỒI Avatar của Tuệ Thức
    Tham gia ngày
    Dec 2016
    Bài gửi
    46
    Thanks
    103
    Thanked 122 Times in 28 Posts



    " 'Bất thường' hàm ý là cái tâm
    vì nó thay đổi nhãn hiệu.
    Khi thấy điều nầy, hãy canh chừng,
    lặp đi lặp lại canh chừng,
    ngay vào lúc nó đổi thay.
    Khi tất cả những đối tượng bên ngoài phai mờ,
    Giáo Pháp sẽ xuất hiện.
    Khi thấy Giáo Pháp, ta sẽ có khả năng chữa trị
    chứng bịnh lo âu.
    Chừng đó tâm không còn dính mắc vào cuộc tranh chấp.
    Chỉ bấy nhiêu chân lý cũng có thể chấm dứt trò chơi.
    Hiểu biết cái không-hiểu-biết
    Ðó là phương thức thực nghiệm cho cái tâm.
    Một khi thấy được, qua tình trạng bất thường,
    căn-nguyên-của-tâm ngưng tạo thêm vấn đề.
    Tất cả những gì còn lại là cái tâm nguyên thủy,
    chân tâm, cái tâm thật và không biến đổi.
    Hiểu biết căn-nguyên-của-tâm
    đưa đến giải thoát ra khỏi mọi lo âu và lầm lạc.
    Nếu đi lệch ra ngoài, đến mục-tiêu-của-tâm
    tức khắc ta lạc lối.

    " 'Ðêm tối' đến từ cái tâm
    sở hữu chủ của những gì tốt đẹp.
    Sở hữu nầy do mục-tiêu-của-tâm nghĩ đến.
    Căn-nguyên-của-tâm đã là tốt
    khi Giáo Pháp xuất hiện, xóa bỏ hoài nghi.
    Khi thấy Giáo Pháp tối thượng,
    vượt qua thế gian,
    tất cả công trình tìm kiếm mơ hồ xưa cũ
    bị đào bứng tận gốc rễ và buông bỏ.
    Ðau khổ [duy nhất] còn lại là
    nhu cầu ngủ nghỉ và ăn uống
    theo đúng diễn tiến.
    Tâm, được thuần hóa, ở gần căn-nguyên-của-tâm,
    nghĩ suy, nhưng vẫn không ở chung với tư tưởng.
    Bản chất của tâm là phải suy nghĩ.
    Nhưng khi cảm nghe có căn-nguyên-của-tâm hiện hữu
    thì nó thoát ra khỏi những buồn phiền,
    cách xa những khuấy nhiễu, và tĩnh lặng.
    Bản chất của sankhàra, hành,
    khi xuất hiện
    là biến tan.
    Tất cả hành đều hoại diệt, không có gì còn lại.



Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •