Lòng từ bi của Ngài với dân du mục rất bao la. Đã mấy lần sau khi rời khỏi bệnh viện Chengdu (Thành Đô), trên đường trở về, trong khi mọi người chờ đợi Ngài ở tu viện để truyền nước biển và mong Ngài nghỉ ngơi thì Ngài đột ngột ra lệnh cho tài xế và thị giả chuyển hướng đưa Ngài đến thẳng nơi dân du mục để Ngài tiếp tục dạy Pháp. Điều này khiến
những người thân của Ngài rất lo ngại vì Ngài đang yếu sẵn mà vẫn nỗ lực vận dụng hơi sức để dạy dân nên sau đó thường trở bệnh, mệt hơn.
Dù vậy, Lama Sang không hề thay đổi mức độ hoằng Pháp mạnh mẽ của mình, Ngài không bỏ một buổi giảng nào mà còn đi nhiều hơn trước, không bỏ cơ hội nào để độ pháp, cứu người. Không những Ngài ra ngoài giảng Pháp mà dân Tây Tạng từ khắp muôn phương cũng đổ về, hàng ngày cả chục, cả trăm người tụ hội về lễ lạy, nhiễu tháp, ngồi la liệt trong khung hàng rào tu viện chờ đợi xin được gặp Ngài để được ban phước và gia trì, giải quyết cho các ước nguyện riêng của họ.
Không chỉ dạy Pháp mà Ngài còn dạy dân du mục Tây Tạng cách ăn, ở, lễ nghĩa và thường xuyên giúp đỡ họ trong đời sống hàng ngày từ tâm linh đến vật chất.
Có lần Ngài đi dạy Pháp cho dân du mục trở về mệt đến nỗi không thể đi được và phải chích thuốc, truyền nước biển liên tục; hai thứ nam của Ngài là Thầy Hungkar Dorje và Thầy Dorje Trangpo cùng những vị Hóa Thân Lạt Ma (Tulku) thuộc ban lãnh đạo tu viện đã bày kế để ép Ngài nghỉ ngơi. Họ đóng cổng vào khuôn viên của khu Yogi, nơi tịnh thất của Lama Sang, không cho ai ra vào ngoại trừ những thị giả với nhiệm vụ hầu hạ thường trực cho Ngài. Khi Lama Sang biết được, Ngài thịnh nộ phản ứng và bảo rằng nếu các vị này cắt đứt liên hệ của Ngài với dân chúng, với học trò thì sự sống của Ngài ở đây, thân tứ đại này không có ý nghĩa gì nữa thì Ngài sẽ dùng Kim Cang Hỏa Muội để tự hủy diệt xác thân.
Nghe vậy, các vị vội vàng cho mở cổng, để dân chúng và môn đồ vào thăm, yết bái Ngài. Chờ lúc không ai để ý, Ngài lập tức ra lệnh cho các thị giả thân cận, trung thành nhất bí mật mang xe hơi đến đưa Ngài rời tu viện để đến vùng xa đi phát thuốc, phát lương thực, quần áo và dạy Pháp cho các làng du mục nghèo khổ đang thiết tha cầu nguyện với khát khao được bảo bọc dưới ân phước gia trì của Ngài. Khi ban lãnh đạo tu viện biết được thì đã quá trễ, xe đã lăn bánh chỉ còn thấy đám bụi mù và nghe văng vẳng lại tiếng cười khanh khách thích thú, đầy nghịch ngợm của Ngài Tế Điên thế kỷ 21.

Trả lời với trích dẫn