Những mũi tên là những tia Đại Tâm được thẳng là do không oán ghét và giận dữ.
Đuôi tên gắn những chiếc lông Bốn Hạnh Vô Lượng;
Đầu tên bịt bằng Tri thức tinh minh.
Chiếc cung có thể uốn cong là Thần trí kiên định được sửa chữa
Trong Lỗ hổng của Phương pháp đúng và Con đường đúng.
Những mũi tên này được kéo ra đến Khoảng Rộng Đầy Người;
Khi bắn ra rơi xuống khắp mọi quốc gia,
Phấn khích những Kẻ Thành tín,
Và giết con Quỉ Vị kỷ.
Như thế là những Ác Phiền não được chế ngự,
Và tất cả loài người, những kẻ cùng huyết thống với chúng ta được an toàn.
Con Ngựa phi nước đại theo Đồng bằng Hạnh phúc thênh thang
Với cõi Phật là Cứu cánh.
Bỏ lại sau nó những Triền phược của vạn sự thế gian,
Phía trước nó là chỗ an toàn Giải thoát.
Như thế đó là hướng ta đang hướng về Phật tánh.
Bây giờ, các anh có nghĩ đây là ý tưởng về Hạnh phúc của các
anh không?
Hạnh phúc thế gian, ta không dùng đến.”
Họ đã lắng nghe tôi hát và tôi tin rằng tôi đã tạo cho họ một ấn tượng nào đó khi họ từ giã, có lẽ tôi đã làm cho họ vững niềm tin. Và bây giờ đã hoàn toàn thảnh thơi, tôi tiếp tục cuộc hành trình cho đến khi tôi đến một nơi có thể nhìn bao quát được phong cảnh huy hoàng trước mặt. Tôi đã dừng lại ở đấy một lúc. Tôi nằm dài xuống bên lề đường để thưởng thức phong cảnh.
Khi tôi nằm ở đó, một đám thiếu nữ đến gần và khi nhìn thấy tôi, một cô kêu lên:
“Trời ôi, người gì mà khiếp quá! Cầu trời đừng bao giờ cho con sanh ra giống như người đó!”
Một cô khác nói:
“Ghê quá! Nhìn anh ta làm em phát khiếp.”
Nghĩ rằng họ là những người vô minh đáng thương, tôi đã đứng dậy vì thương xót họ và trách họ như thế này:
“Này các cô, đừng nói như thế. Không có gì để các cô lo lắng vì các cô sẽ không bao giờ được sinh ra giống như tôi đâu, dù cho các cô có cố gắng đến một trăm năm nữa cũng vậy. Đó là điều đáng thương nhưng lòng thương xót và sự tự kiêu không phải là hai kẻ đồng minh vì tự kiêu không có gì vững chắc. Bây giờ hãy lắng nghe bài hát này.” Một lần nữa tôi laị cất tiếng hát bằng những lời êm ái nhã nhặn, nói rõ rằng tất cả mọi người đã nhận thức sai lầm như thế nào về các giá trị, và không ai lo lắng cho kẻ khác mà chỉ lo cho mình thôi. Tôi quả quyết với họ rằng lòng thương xót của chúng ta hỗ tương nhau, nhưng lòng thương xót của tôi đối với họ đặt căn bản trên sự hiểu biết. Tôi cũng nói cho họ biết tên tôi để họ biết họ đang gặp ai.