Giáo lý mười hai nhân duyên con đã liễu ngộ;

nó bày tỏ sự tùy thuộc của mọi sự vật trong thế giới này

với mọi sự vật khác, và cùng cách thức này,

thân con và sự hiện hữu trong đời này tùy thuộc nơi Vô minh,

vì Vô minh là nguyên nhân căn bản của tái sinh.

Với những người có thể liễu ngộ điều này thì chính thân họ

có thể là phương tiện để giải thoát họ ra khỏi tái sinh;

nhưng những người còn lại, chính thân họ

cũng là dây xích buộc chặt họ vào Vòng Sinh-tử.

Vì thế, cuộc đời của chúng ta chia hai giữa cao và thấp,

tùy theo chúng ta tiến lên cao hay rơi xuống thấp.

Mỗi người phải quyết định cho mình con đường mình đi,

vì cơ duyên mình có là kết quả mình đã được sinh ra làm người,

một cơ hội tốt không thể khinh thường vứt bỏ;

vì hậu quả lựa chọn đang chờ sẵn chúng ta nơi xa kìa.

Với người, Đạo sư của con, con xin hứa với người con sẽ vượt khỏi

vòng Sanh-tử không ngừng này, căn nguyên của mọi đau khổ;

nhưng để đạt được điều này con phải qui y Tam Bảo:

Phật, Pháp, và Tăng, và giữ Giới luật.

Và Đạo sư cũng là phương tiện thiết yếu để thành công và hạnh phúc.

Vì thế con ý thức rằng cần phải tuyệt đối vâng theo

những mệnh lệnh của Đạo sư

và trọn tin nơi Đạo sư hoàn toàn vô hại.

Đây là bước đầu tiên con hiểu, từ đó con bước tiếp.



Con đã thiền định sâu xa, được sinh làm người là rất hy hữu,

Trong tất cả mọi hình thức của cuộc tồn sinh,

về sự bất định ôm choàng giây phút chết,

về hậu quả không thể tránh được của nghiệp hành,

về sự không nơi nào không có của đau khổ trong thế gian này.

Tất cả những điều đó chắc chắn sẽ khiến người ta mong muốn

một lần mãi mãi thoát khỏi cuộc tồn sinh như thế.

Nhưng để được giải thoát như thế,

người ta phải theo Bát Chánh Đạo

là phương tiện duy nhất đưa đến Giải thoát.

Và từ con Đường này

người ta phải tiến lên những con Đường Cao Hơn,

không giây phút nào ngừng tự mình tu tập và giữ Giới luật,

phải thi hành và đổi mới các hạnh nguyện của mình khi cần thiết.

Kẻ nào chỉ tìm tự do và hạnh phúc cho riêng mình,

kẻ ấy đi con Đường thấp;

nhưng kẻ nào cảm thấy thương yêu và từ ái với tất cả mọi người,

là muốn giúp họ hướng đến Giải thoát,

và chính y đã đặt chân lên con Đường Cao hơn,

và muốn từ bỏ Con Đường thấp để đến con Đường Cao hơn,

người ta phải biết con đường họ đang đi và mục đích của họ là gì.



Bước thứ ba con đã bước là phải ý thức rằng

Đạo sư rất cần thiết trong sự cố gắng như thế,

một Đạo sư chính mình đã được khai ngộ và hiểu biết cao siêu

là bậc Thầy của những phương pháp Điểm Đạo Truyền Pháp

và biết rõ những gì thích hợp nhất với đồ đệ,

thì chỉ một mình ông có thể giảng giải cho người đệ tử

hiểu Cứu cánh Tối hậu.

Lễ Điểm Đạo Truyền Pháp ban cho tâm

một uy lực để làm chủ Đạo lý sâu xa và,

trong lúc thiền định về Cứu cánh Tối hậu

người ta phải cố gắng với mọi nỗ lực,

vận dụng tri thức hàn lâm về ngữ pháp và luận lý học

cũng như tri thức về đạo đức và tinh thần, thực hành tự quán

để khám phá Chân lý, “Chẳng có cái gì là ta cả,”

và tất cả lý luận và học thức của chúng ta

đặt căn bản trên sự giả lập của cái “ta” hư ngụy này.



Nhờ cần mẫn và tu tập tinh tấn,

người ta có thể đi đến giai đoạn mà tâm thức mình hoàn toàn tịch tĩnh,

tất cả tâm hành ngừng nghỉ, và chính thời gian dường như đứng lặng.

Khi đã đạt đến cảnh giới này, người ta có thể tận dụng khả năng

của ý thức để đạt đến cảnh giới xuất thần – sự xuất thần của ý thức

yên tĩnh.

Những cá nhân bình thường suy nghĩ theo những hạn từ

“tôi” và “những người còn lại” không bao giờ có thể

kinh nghiệm được điều đó,

nhưng người ta phải ở trên con Đường đưa đến Phật tánh

để đạt nó và như thế do Tư tưởng được kiểm soát

và sự nhiếp tâm quán tưởng, người ta bước chân trên đường Đạo,

những sự quán tưởng về các vị thần chỉ là những dấu hiệu

trên đường Đạo và chính chúng không có giá trị nội tại.



Như thế, những gì người ta thực sự cần là sự tĩnh lặng của tâm trí,

một năng lực vô biên, một cảm thức phân tích sắc bén,

một tâm thức trong sáng sinh động; những thứ này giống như

những nấc thang thấp nhất của một cái thang.

Tất cả nỗ lực phải được thúc đẩy bởi tâm đại bi và

sự quyết tâm mà những thành đạt riêng của một người

sẽ được dùng cho điều thiện chung.

Mục đích phải trong sáng và những hứng khởi, cầu nguyện,

tiến trình tâm thức của một người phải vượt qua tư tưởng.

Con hiểu đây là Con Đường Tối thượng trong tất vả mọi Con Đường.

Không có gì được phép đứng trên con đường thành tựu,

và ngay chính thức ăn, không phải danh từ “thức ăn,”

mà là những gì làm thỏa mãn sự ngon miệng.

Như thế người ta phải thể nghiệm Chân lý,

không phải chỉ có một định nghĩa hàn lâm,

và người ta cũng không thể cho phép sự tiện nghi,

ngay cả những nhu cầu thể xác ở trên đường đi.

Người ta phải vượt qua mọi chướng ngại,

phải sẵn sàng hy sinh mọi sự, ngay cả mạng sống của chính mình.”



“Con không bao giờ có thể đền đáp được gì cho Sư phụ và sư mẫu,

cũng không thể nói một tiếng cảm ơn đối với những gì

Sư phụ và sư mẫu đã làm cho con,

Sư phụ và sư mẫu là những ân nhân muôn đời của con.

Cách duy nhất con có thể đền ơn Sư phụ và sư mẫu trong muôn một

là con sẽ hiến dâng đời con cho thiền định

để ngộ nhập Niết-bàn rốt ráo.”