Thiền sư Trung Hoa Tập 2T.s Khánh Chư__________________________________________________ ______________________________________
Đạo Ngô bảo chúng: Ta đau gần muốn chết, bởi trong tâm có một vật để lâu thành bệnh, người nào hay vì ta dẹp nó?
Sư thưa:- Tâm vật đều phi, dẹp đó thêm bệnh.
Đạo Ngô khen:- Hiền thay! Hiền thay!
Làm Tăng mới được hai tuổi hạ, Sư bèn ẩn trong dân gian, vào xóm thợ gốm vùng Lưu Dương, Trường Sa, sáng sớm dạo đi, đến chiều trở về, mọi người không biết được Sư.
Nhân một vị Tăng từ Động Sơn đến. Sư hỏi:
- Hòa thượng có lời gì dạy chúng?
Tăng đáp:
- Hôm giải hạ, Hòa thượng thượng đường dạy: Đầu thu cuối hạ, huynh đệ hoặc đi đông đi tây, đi nên đi thẳng đến chỗ muôn dặm không có một tấc cỏ, đi làm gì?
Sư hỏi:- Có người đáp được chăng?
Tăng nói:- Không.
Sư bảo:- Sao chẳng nói "ra khỏi cửa liền là cỏ".
Tăng trở về thuật lại cho Động Sơn nghe. Động Sơn bảo:
- Ở Lưu Dương có cổ Phật.
*
Chúng thỉnh Sư trụ trì tại núi Thạch Sương, Sư cũng cho đây là nơi hợp với chí mình.
Đạo Ngô sắp viên tịch giải tán chúng, tìm đến Thạch Sương, lấy Sư làm Trưởng tử. Sư hằng ngày chuyên cần hầu hạ, giữ đúng tư cách thờ thầy. Sau khi Đạo Ngô qui tịch, học chúng qui tụ thường trên năm trăm.
*
Có vị Tăng hỏi:- Thế nào là ý Tổ sư từ Ấn Độ sang?
Sư đáp:- Trong không, một phiến đá.
Tăng lễ bái. Sư hỏi:- Hội chăng?
Tăng thưa:- Chẳng hội.
Sư bảo:- May! Ngươi chẳng hội, nếu hội ngươi đã bị vỡ đầu.