Thiền sư Trung Hoa Tập 2T.s Lương Giới__________________________________________________ ______________________________________
Sắp viên tịch, Sư bảo chúng:
- Ta có tiếng tăm ở đời, người nào vì ta trừ được?
Cả chúng đều không đáp được, lúc đó ông Sa-di ra thưa:
- Xin pháp hiệu Hòa thượng.
Sư bảo:- Tiếng tăm của ta đã hết.
Có vị Tăng hỏi:- Hòa thượng bệnh lại có cái chẳng bệnh chăng?
Sư đáp:- Có.
Tăng thưa:- Cái chẳng bệnh lại thấy Hòa thượng chăng?
Sư bảo:- Lão tăng xem y có phần.
Tăng thưa:- Chưa biết Hòa thượng làm sao xem y?
Sư bảo:- Khi Lão tăng xem chẳng thấy có bệnh.
Sư lại hỏi Tăng:
- Lìa cái thân hình hài rỉ chảy này, ngươi đến chỗ nào cùng ta thấy nhau?
Tăng không đáp được
Sư bèn làm bài kệ:
Học giả hằng sa vô nhất ngộ
Quá tại tầm tha thiệt đầu lộ
Dục đắc vong hình ẫn tung tích
Nỗ lực ân cần không lý bộ.
DỊCH:
Kẻ học hằng sa ngộ mấy người
Lỗi tại tầm y trên đầu lưỡi
Muốn được quên thân bặt dấu vết
Nỗ lực trong không bước ấy ngươi.
Sư sai cạo tóc tắm gội xong, đắp y bảo chúng đánh chuông, giã từ chúng ngồi yên mà tịch. Đại chúng khóc lóc mãi không dứt. Sư chợt mở mắt bảo:
- Người xuất gia tâm chẳng dính mắc nơi vật, là tu hành chân chánh. Sống nhọc thích chết, thương xót có lợi ích gì?
Sư bảo chủ sự sắm trai nghi để cúng dường. Chúng vẫn luyến mến quá, kéo dài đến ngày thứ bảy. Khi thọ trai, Sư cũng tùng chúng thọ. Thọ trai xong, Sư bảo chúng: - Tăng-già không việc, sắp đến giờ ra đi, chớ làm ồn náo.
Sư vào trượng thất ngồi yên mà tịch.
Bấy giờ là tháng ba năm thứ mười niên hiệu Hàm Thông nhà Đường (869). Sư thọ sáu mươi ba tuổi, được bốn mươi hai tuổi hạ. Vua sắc phong là Ngộ Bổn Thiền sư.