Truyền Đăng Lục 7T.s Pháp Thường__________________________________________________ _____________________________________
Khi một vị tăng đang trong hội Diêm Quan (Pháp hội của thiền sư Tề An), vào núi tìm cây làm trụ trượng, lạc đường đến am của Sư. Tăng hỏi:
- Hòa thượng ở núi này được bao lâu rồi?
Sư đáp:
- Chỉ thấy núi non bốn bề xanh lại vàng.
Lại hỏi:
- Đường ra núi, đi theo lối nào?
Sư đáp:
- Xuôi theo dòng nước.
Tăng trở về thuật với Diêm Quan, Diêm Quan nói:
- Lúc ta ở Giang Tây từng thấy một vị tăng, từ đó không biết tin tức. Có lẽ là vị tăng này chăng?
Rồi sai vị tăng ấy đi mời Sư ra. Sư có bài kệ đáp:
Tồi tàn khô mộc ỷ hàn lâm,
Kỷ độ phùng xuân bất biến tâm.
Tiều khách ngộ chi do bất cố,
Dĩnh nhân na đắc khổ truy tầm.
Dịch:
Cây khô gãy mục ẩn rừng thâm,
Mấy độ xuân về chẳng đổi tâm.
Tiều khách trông qua còn chẳng ngó,
Dĩnh nhân sao phải khổ đi tầm?