2. _ Nguyện không Giác Ngộ riêng mình,
Một đại phương tiện trong Phật pháp đó là lòng Từ Bi mà hành giả phải học, thông thường chúng ta chỉ thương mình, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mình, ngay cả khi thật tâm đi tìm đạo, chúng ta cũng muốn giải nghi cho mình, thành công chứng đắc cho mình.
Chúng ta hầu như không có ai vì xúc động trước cảnh đời đau khổ của những chúng sinh khác mà quyết lòng tìm Chân Lý để giải khổ nạn cho muôn loài như Thái Tử Tất Đạt Ta xưa.
Đó là một khuyết điểm của người tu Phật. Khuyết thì sao ? Thì bổ khuyết chứ sao ? Hãy tập mở rộng lòng ra khi nhìn chung quanh, ở đây người nghèo đói, bệnh tật đang rên siết, hãy thả lòng rung động cảm xúc sâu xa với niềm đau nỗi khổ của người khác, hãy xúc động trước nỗi sợ hãi của trẻ thơ, hãy đau cái đau của con vật đang bị giết.
Từ niềm xúc cảm sâu xa ấy hãy phát tâm "Tôi nay được có phước được đủ ăn đủ mặc đủ tay chân nguyện tìm đạo cứu khổ cho muôn loài, ngày nào tìm được đạo, tôi sẽ tận lực truyền giảng Chân Lý cho mọi người đều được thoát khổ được vui như tôi, nếu ngày nào còn thấy có người khổ đau thì tôi chưa thể yên ngồi nơi chánh vị".
Lòng Từ Bi là một đại phương tiện tất yếu, không có nó hành giả sẽ thiếu động lực để kiên nhẫn dò dẫm trên hành trình thiên nan vạn nan tìm Chân Lý.
Sự thử thách, Ma chướng rất nhiều, càng tu càng khó. Nghịch khảo thì dễ biết, dễ qua; nhưng thuận khảo thì khó thấy, khó vượt qua, vì nó là Tâm Ma trong lòng hành giả, lâu nay nó ngủ yên, tu rồi thì nó thức dậy, nó vùng vẫy thiên hình vạn trạng; phần nhiều người tu rơi rớt vì thuận khảo.