Hi, thưa đạo hữu minhquang !
Đức Phật thuyết pháp cho vị Bà la môn kia, đức Phật muốn nói rằng bận tâm làm chi, cái thấy chỉ là cái thấy, cái thọ tưởng chỉ là cái thọ tưởng, đau chỉ là đau, ông không là đời này, ông không là đời giữa cũng chẳng là đời sau v.v Và vị này hiểu ra đã buông xuống và câu này quan trọng này bạn " Nhờ lời thuyết pháp tóm tắt này của Thế Tôn, tâm của Bāhiya Dāruciriya được giải thoát khỏi các lậu hoặc, không có chấp thủ." Đó quan trọng đó, tu Phật cốt ở tâm, nhờ lời Phật giáo huấn vài câu, người đó đã lĩnh hội đưa vào cốt tuỷ của tâm và hiểu và buông xuống. Khi buông xuống rồi và không còn bất kỳ lưu luyến gì tức thành quả vị ngọt.
Còn chúng ta thì sao nhỉ ? Mãi chạy theo một thứ bên ngoài, và cố gắng đưa vào bên trong, trong khi bên trong thì chật ních vì vậy mà khó đắc. Đọc nhiều kinh sách, hiểu nhiều kinh điển để làm chi ? khi mà nổi cáu nổi quạo với điều chướng tai gai mắt.
Này đạo hữu minhquang, bạn còn nhớ bài hành này chứ ?
Các hành là vô thường
Là pháp sinh diệt
sinh diệt diệt rồi
Niết bàn làm vui
Chúng ta không việc gì phải buồn hay thắc mắc vì không được như bà la môn kia đâu. vì thấy cũng chỉ là thấy, nghe cũng chỉ là nghe, quan trọng là ta ý. Cứ bình tĩnh
 
  
					
					
					
						
  Trả lời với trích dẫn