Chào minh thức !
Đúng vậy ! lúc đó Huệ Minh vui mừng vì đã "chạm mặt chủ nhân ông", tuy nhiên chuyện này khi kể lại đã làm cho vô số người hiểu lầm rằng cái "nhất thời hoang mang vô định" là Niết Bàn, là Bản Thể Tâm. Đây là cái sai lầm "chết người".
Không phải vậy đâu, cái "nhất thời hoang mang vô định" vẫn là CÁI SỐNG CỦA THỨC _ Ý Thức, sống với Thức thì chết mờ mịt, chứ nào phải chứng đắc gì.
Cái giây phút Huệ Minh "chạm mặt chủ nhân ông" là giây phút TẠM THỜI KHÔNG CÓ SỰ HIỆN DIỆN CỦA Ý THỨC _ VẮNG BẶT Ý THỨC (rồi sau đó Ý Thức trở lại vẫn là con người cũ). Đây mới là chứng ngộ, cái giây phút nghiêm trọng "bẻ ngoặc" cuộc đời của hành giả (hay còn gọi là "sang trang mới") ấy, có nhiều ấn tượng sâu sắc mà không nên kể ra (vì sẽ tạo nên vô số "chứng ngộ giả").
Huệ Minh chỉ nhất thời trải nghiệm khoảnh khắc "VẮNG MẶT Ý THỨC" là đủ để đi "hùng cứ" một phương.
Ở Việt Nam cũng có Ngài Minh Tịnh Thiền sư "nhất thời đắc pháp" như vậy ở Tây Tạng, về Việt Nam mở đạo tại Bình Dương (Tây Tạng Tự) là vị sơ Tổ.
Đúng vậy ! CÁI TỰ BIẾT (hay A Lai Da Tâm, cũng đã được gọi là Căn Bản Trí) thì vô hình vô tướng làm sao mà vẽ đây ?! Tuy nhiên bạn có thể chỉ định CÁI HÌNH NỀN (trắng xoá _ không màu) là ảnh minh hoạ của CÁI TỰ BIẾT.Nguyên văn bởi minh thức
Mến !