Niên hiệu Đại Đồng thứ năm (539), Đại sĩ lại đến Kim Lăng, cùng Võ đế thảo luận Phật học chân đế. Đại sĩ nói: “Vua nào có tâm để biện? Tôi nào có nghĩa để luận?”. Vua đáp: “Hữu tâm cùng vô tâm đồng vào thật tướng, thật tướng lìa ngôn thuyết, nên không cần biện cũng không cần luận”.
Một hôm, Võ đế hỏi: “Sao là chân đế?”. Đại sĩ đáp: “Dứt mà không diệt”. Vua hỏi: “Nếu dứt mà không diệt tức là có sắc, có sắc nên trì độn. Như thế cư sĩ ắt chưa khỏi dòng tục”. Đáp: “Gặp tiền tài không cẩu thả để được, gặp khó khăn không cẩu thả để tránh”. Vua nói: “Cư sĩ rất biết lễ”. Đại sĩ nói: “Tất cả các pháp chẳng có cũng chẳng không”. Vua nói: “Xin thọ lãnh ý chỉ này”. Đại sĩ nói: “Tất cả sắc tướng, đều trở về không, như trăm dòng sông không ra khỏi biển lớn, vạn pháp không ra khỏi chân như. Chỉ có Đấng Như Lai một mình vượt hẳn chín mươi sáu đường trong ba cõi, xem tất cả chúng sinh như con đỏ. Thiên hạ không phải đạo thì Phật chẳng an, không phải lễ thì Phật chẳng vui”.
Có một ngày kia, ông Lưu Trung Thừa ngồi tại chỗ trạm dịch với Ngài, thoạt thấy có Thánh giá vừa đến, liền lật đật đứng dậy làm lễ, còn Ngài ngồi yên lặng một chỗ.
Khi Thánh giá qua khỏi rồi, ông Lưu Trung Thừa bèn hỏi Ngài rằng: “Theo ý tôi tưởng, Ngài chẳng chịu làm tôi với Thiên tử, không muốn làm bạn với Chư hầu, cớ sao mà lại ngã mạn như vậy, xin Ngài nói cho tôi rõ”.
Ngài liền đáp rằng: “Để bần đạo giải cho ông rõ. Phàm việc kỉnh mà biểu lộ ra hình tướng, thì không có tánh kỉnh, còn bề ngoài chẳng cử động sự kỉnh về lễ nghe tham bái, thì thiệt trong tâm có ẩn điều kỉnh vô giá. Bần đạo thấy Thánh giá mà động thân, thì pháp địa tự nhiên cũng rúng động. Hễ pháp địa rúng động, thì tất cả các pháp cũng chẳng an nhẫn, nếu các pháp chẳng an nhẫn, tức là không có kỉnh, nên bần đạo vẫn ngồi tự nhiên là vậy đó”.
Ông Lưu Trung Thừa nghe Ngài nói như thế, thì rất kỉnh phục.
Một lần nọ, Lương Võ Đế thiết lập một chỗ pháp hội rất nghiêm trang, rồi thỉnh Ngài lên diễn kinh Kim Cang cho bá tánh nghe.
Khi đăng đàn, Ngài lên ngồi trên pháp tòa, lẳng lặng làm thinh được giây phút, rồi lấy thước vỗ mạnh xuống bàn và xuống tòa, chớ không nói một lời chi cả.
Trong đám người đến nghe kinh đó, có một vị Thái tử thấy vậy mới hỏi Ngài rằng: “Thưa Ngài! Đáng lẻ chỗ Chư Thiên Nhơn câu hội đây, Ngài phải giảng giải cho mọi người rõ thấu lẽ chơn chánh của Phật, đặng nhờ đó mà tu học mới phải, cớ sao Ngài làm thinh mà không biện luận nghĩa lý chi, lại vội xuống pháp tọa như vậy ?”
Ngài liền trả lời rằng: “Phàm việc gì nói hay là nín, đều thuộc về Phật sự cả”.
Thái tử nghe mấy lời bèn làm thinh, trong lòng càng khâm phục Ngài vô cùng.