Thiền sư Trung Hoa Tập 1Huệ Hải Đại Châu__________________________________________________ ______________________________________
Sư lại hỏi:
- Kinh nói: "Nếu lấy sắc thấy ta, lấy âm thanh cầu ta, người ấy hành đạo tà, không thể thấy Như Lai." Đại đức hãy nói cái gì là Như Lai?
- Đến chỗ này tôi mê hẳn?
- Từ trước đến giờ chưa từng ngộ, nói cái gì là mê?
- Thỉnh Thiền sư vì tôi nói!
- Đại đức giảng kinh hơn hai mươi lượt, lại chưa biết Như Lai?
Pháp sư lại lễ bái, cầu xin chỉ dạy.
Sư bảo:
- Như Lai là nghĩa như của các pháp, đâu thể quên được.
- Phải. Là nghĩa như của các pháp.
- Đại đức nói phải, cũng chưa phải.
- Văn kinh rõ ràng đâu thể chưa phải?
- Đại đức "Như" chăng?
- Như.
- Cây cỏ như chăng?
- Như.
- Đại đức như, đồng cây cỏ như chăng?
- Không hai.
- Đại đức cùng cây cỏ đâu khác?
Pháp sư không đáp được, im lặng giây lâu lại hỏi:
- Thế nào được Đại Niết-bàn?
- Chẳng tạo nghiệp sanh tử.
- Thế nào là nghiệp sanh tử?
- Cầu Đại Niết-bàn là nghiệp sanh tử, bỏ nhơ lấy sạch là nghiệp sanh tử, có đắc có chứng là nghiệp sanh tử, không vượt khỏi môn đối trị là nghiệp sanh tử.
- Thế nào chóng được giải thoát?
- Vốn tự không phược (trói buộc) chẳng cần cầu giải thoát, dùng thẳng hành thẳng là không thứ bực.
Pháp sư khen:- Thiền sư như Hòa thượng thật là ít có.
Khen xong, Pháp sư lễ tạ lui ra.

Trả lời với trích dẫn