DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 463
  1. #1
    Ban Điều Hành Avatar của cunconmocoi
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    863
    Thanks
    327
    Thanked 471 Times in 300 Posts


    279. Gia đình cư sĩ Bàng Uẩn.

    Gia đình Bàng cư sĩ có 4 người: 2 vợ chồng, 1 con trai và 1 con gái đều siêu xuất. Ông có làm một bài kệ 4 câu:

    有 男 不 婚
    Hữu nam bất hôn
    有 女 不 嫁
    Hữu nữ bất giá
    大 家 團 圓 頭
    Đại gia đoàn viên đầu
    共 話 無 生 話
    Cộng thoại vô sinh thoại


    (Có trai không cưới
    Có gái không gả
    Cả nhà chung hội họp
    Đồng bàn lời vô sanh).
    (Thích Thanh Từ dịch)

    Một hôm cả gia đình đang ngồi vót nan, ông bỗng nói :

    難 難 難 十 石 油 蔴 樹 上 攤
    Nan nan nan thập thạch du ma thụ thượng than

    (Khó khó khó, mười tạ dầu mè trên cây vuốt.)

    Bà vợ bèn đáp:

    易 易 易 百 草 頭 上 西 來 意
    Dị dị dị bách thảo đầu thượng Tây lai ý

    (Dễ dễ dễ, trên đầu trăm cỏ : ý Tổ sư).

    Đứa con gái là Linh Chiếu liền tiếp:

    也 不 易 也 不 難 飢 來 吃 飯 困 來 眠
    Dã bất dị dã bất nan, cơ lai ngật phạn, khốn lai miên.

    (Cũng chẳng dễ, cũng chẳng khó, đói thì ăn, mệt thì ngủ).

    Một gia đình đáng yêu, sống trong bầu không khí thiền duyệt ai nỡ buông bỏ? Nhưng mà họ không có một ý tham luyến nào, nói đi là đi, tự do, tự tại. Trước tiên là Bàng cư sĩ muốn đi, bèn bảo con gái:
    - Con ra coi đã "đứng bóng" _ chính ngọ _ chưa ?

    Cô con gái chạy ra xem rồi quay lại thưa:
    - Đã gần chính ngọ rồi nhưng hiện đang có nhật thực.

    Ông ra ngoài coi thì không có nhật thực gì cả. Khi trở vào thì thấy con gái đã lên ngồi ở chỗ của mình mà đi rồi. Ông bèn cười nói:
    - Con gái ta thật lanh lợi!

    Qua 7 ngày sau, Chân Mục Vu Công đến thăm bệnh, ông nằm gác đầu trên gối Vu Công mà mất. Bà vợ thấy chồng và con gái đều đi, bèn chạy ra đồng báo tin cho con trai. Con trai nghe tin bố và em gái đều đi bèn đứng dựa vào cái bừa mà hóa. Bà vợ nói:
    - Các ngươi đều vậy!

    Rồi lo việc chôn cất, về sau ra sao thì không rõ.

    (Minh Tâm Kiến Tánh Thoại Thiền Tông)

    -------------------

    Trong công án này có nhiều tính cách truyền kỳ. Một vị cư sĩ có thể chứng đạo đã là khó, lại còn làm cho cả gia đình đều vượt lên sanh tử, thật không đơn giản. 2 vợ chồng già thời gian tham ngộ hẳn lâu, nhưng con trai con gái đang tuổi thanh niên mà cũng đạt được cảnh giới ấy. Câu chuyện này chứng minh 2 điều:

    1- Thiền là đốn chứ không tiệm.
    2- Thiền không phải cứ ngồi mà tham


    _______________

    Đọc chuyện này, sao ta không tự trách mình "Tu hành đã lâu mà gỗ mục vẫn hoàn gỗ mục !" ?!



  2. The Following 2 Users Say Thank You to cunconmocoi For This Useful Post:

    hoatihon (07-24-2016),nguoi ao lam (07-25-2016)

  3. #2
    Ban Điều Hành Avatar của cunconmocoi
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    863
    Thanks
    327
    Thanked 471 Times in 300 Posts


    281. Sanh tử.

    Có ông tăng hỏi Khai Sơn:
    - Làm sao để thoát ly khỏi sự trói buộc của sanh tử?
    Khai Sơn đáp:
    - Ở đây không có sanh tử!

    (Minh Tâm Kiến Tánh Thoại Thiền Tông)

    -------------------

    Qua tác phong của thiền sư, chúng ta thấy đối với nhà thiền sanh và tử chẳng có gì khác biệt.

    ______________





    "Ở đây không có sanh tử!"


  4. #3
    Ban Điều Hành Avatar của cunconmocoi
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    863
    Thanks
    327
    Thanked 471 Times in 300 Posts


    282. Thượng thư Trần Tháo.

    Có một lần thượng thư Trần Tháo cùng thuộc hạ lên lầu. Nhìn thấy một đám tăng đi ở dưới đường, một người trong bọn nói:
    - Chắc họ là thiền tăng.
    Trần Tháo đáp:
    - Không phải!
    Người kia hỏi:
    - Sao biết là không phải?
    - Đợi họ đi qua sẽ biết!
    Khi chư tăng tới trước lầu, Trần Tháo gọi lớn:
    - Thượng tọa!
    Chư tăng đều ngẩng đầu lên. Trần Tháo nói:
    - Ta nói có sai đâu!

    (Zen Koans)

    -------------------

    Câu chuyện này chứng tỏ phần lớn chúng ta phân biệt và phán đoán do bề ngoài. Ở đây câu chuyện xẩy ra trong một tự viện, không phải ở một công thự, do đó đối đáp đều thuần túy thiền. Trần Tháo không những là một vi quan to mà còn là một cư sĩ nổi tiếng. Bọn người tùy tùng đều là những viên chức thuộc cấp, và cũng mới học thiền. Trần Tháo thường giảng thiền cho họ. Khi một người tùy tùng trông thấy mấy người ở ngoài tự viện liền tự hỏi không biết họ có phải là thiền tăng không. Trần Tháo nói không phải. Đây là một dịp tốt để chỉ cho đám thuộc hạ cái tâm phân biệt của họ. Khi chư tăng đến gần, Trần Tháo gọi và dĩ nhiên là họ ngẩng đầu lên. Trước khi người thuộc hạ có thể nói:"Tôi đã chẳng nói thế sao?" thì Trần Tháo đã nói trước. Ông nhấn mạnh "không phải" đã nói. Cái "không phải" này không chỉ các ông tăng mà thôi mà chỉ tất cả mọi sự vật. Chân lý của sự vật, cốt tủy của con người không thể phán đoán bằng bề ngoài. Một chiếc áo không làm nên một thầy tu. Ta không thể nói con người tốt hơn con ngựa vì con người có thể nói. Cũng không thể nói con ngựa tốt hơn con chó. Mỗi con có một cuộc sống quý báu riêng. Mầu đỏ không tốt hơn mầu xanh, mỗi mầu có một giá trị riêng của nó. Câu nói không phải của Trần Tháo áp dụng cho mọi so sánh, phân biệt.

    _____________


    Ý của Trần Tháo chỉ đơn giản là : "Ai còn nhận mình là ông A, ông B gì thì chưa phải là Thiền Tăng, phải là người quên hết danh phận mới là Thiền Tăng"



Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •