227. Khô mộc Thiền.
Có một bà lão dựng một am cỏ, cung dưỡng một ông tăng trong 20 năm trời. Bình thời đều do một cô gái xinh đẹp tuổi đôi tám phục thị. Một hôm, bà lão muốn thử công phu tu tập của ông tăng bèn dặn cô gái khi mang cơm đến thì ôm lấy ông tăng coi ông phản ứng như thế nào? Cô gái làm y lời dặn và hỏi ông tăng:
- Thầy cảm thấy thế nào?
- Giống như cây khô trên núi lạnh, giống như trời Đông băng giá không chút hơi ấm.
Nghe cô gái thuật lại, bà lão bèn đuổi ông tăng đi, đốt trụi am cỏ, nói rằng:
- Ta đã phí 20 năm cung dưỡng một tên tục tử.
(Thiền Thuyết)
Tu sĩ dĩ nhiên là không được gần nữ sắc, nhưng mà tu hành 20 năm mà một điểm từ bi cũng không có thì quả thật là một tên tục tử.
____________
Câu chuyện không nhằm nói "Từ Bi hay không Từ Bi", mà muốn nói :"Tử tâm" là "nước chết" ! Nguyên văn câu đáp của nhà sư là:
- Khô mộc ỷ hàn nham, tam đông vô noãn khí.
(ví như cây khô nương tựa gộp đá lạnh, lại ở vào ba tháng mùa đông, tìm một chút hơi ấm cũng không có) Đây là chỗ "kẹt" của hầu hết Phật tử, kể cả của những vị Đại sư, vướng chỗ này thì không thể thấy "Trời quang mây tạnh" được.
Xin kính mời quý đạo hữu đọc lại bài phân tích của anh Hoàng Trí :
http://www.phatphapthuchanh.com/show...ull=1#post1359
 
  
					
					
					
						
  Trả lời với trích dẫn