Hoa Đào năm ấy còn cười gió Đông


(Thành kính bái biệt Thầy Thích Nhuận Châu - Chùa Liên Trì, Florida)

THÍCH NHƯ BẢO





Hôm qua, một buổi chiều nắng và gió, tôi đã đón chuyến tàu quá khứ về lại bến đỗ năm xưa, nơi đó, giữa bạt ngàn tràm xanh mây trắng, trong cái hanh hao của ngày đầu hạ, tôi gặp lại người tu sĩ trẻ vóc dáng nhỏ nhắn, áo lam, guốc mộc, tay cầm quyển sách đọc dở của Krishnamurti đang trầm ngâm tư lự giữa những hàng mai gầy guộc. Tôi tự hỏi “mùa hè và triết học? Lẽ nào đất đá Tòng Lâm chưa đủ độ khô cằn?”

Hôm qua của gần 30 năm…

Tôi nghệch ngoạc những nét cọ đơn sơ để minh họa “ông đồ già” của Vũ Đình Liên, ngẩng nhìn lên đã thấy “ông đồ” chê tranh giấy thép chật hẹp nên bước hẳn ra ngoài, còn nhăn nhó đổi kính đen thành kính trắng!

Hôm qua của 20 năm….

Chúng tôi 10 đứa ngây ngô, giả từ nắng núi gió biển, bước vào khung trời Đại học mà lòng lạc loài như nai vàng xuống phố!

Hôm qua của 10 năm….

Một sáng sương mù dày đặc, trong cái lạnh tái tê của mùa Đông xứ Ấn, tôi tình cờ gặp lại “ông đồ” xưa, không guốc mộc, không Pascal, ông đồ phải mang giày Nike chống rét và đang ngất ngư giữa rừng thư viện!

“Chị…!” Trong cái rét đến buốt xương nơi xứ lạ quê người, có ngọn lửa nhỏ rạng ngời reo vui réo rắt sưởi lòng tôi ấm áp!

Và hôm qua, ngày 9 – 3 – 2016…..

Tôi vừa hay: Bạn tôi – mười năm không gặp - đã ra đi!

Thầy Châu!

Giờ đây, đứng lặng nhìn về núi đồi Thị Vải[2] tôi tự hỏi mặt trời chiều nay phủ phàng xô ập xuống có biết chăng núi đá kia đang chất ngất một niềm đau?!

“Ly Trần”[3] ơi, “Tịnh Liên”[4] ơi!

Có hay chăng, lần gặp đầu sau mười năm bặt im tin tức, tôi hội ngộ bạn mình – chú Bảo năm xưa – vẫn nụ cười tươi rói, vẫn đôi mắt tinh anh, vẫn thần thái ung dung, hồn nhiên trong sáng - nhưng bạn đã không còn nhận ra tôi, không còn nữa tiếng gọi mà như reo vui ngày nào! Bởi vì… bạn đang nhìn tôi qua máy tính vô hồn của trang điện tử trong bản Cáo Phó lạnh lùng!

Một vì sao rơi rụng

Dãy ngân hà chông chênh!

Bạn tôi!

Mỗi lần gặp là cười tươi hết cỡ, chưa lúc nào quên nài ép tôi uống cho bằng hết ấm trà tim sen đắng xác! Sợ bạn buồn, tôi cố uống mà lòng thầm kêu khổ! bạn lại tưởng tôi thích, cứ canh chừng cung cấp lúc nào cũng đôi ký khiến tôi cười mà như mếu!

Lần cuối cùng cũng đã tám năm, bạn nối cuộc điện thoại đường dài nửa vòng trái đất trách nhẹ: “Tìm chị còn hơn tìm Tổng Thống!” Tôi giả than thở cầu hòa: “Ôi! Xa vậy mà cũng định chế trà tim sen nữa hở? Thôi, hãi quá!” Bạn thích chí cười to….

Có lẽ vì tôi sợ trà tim sen nên làm mất điện thoại vài lần thế là lơ ngơ rơi hết số! còn bạn lại vốn là “lãn nhân”[5] nên rốt cuộc gần mười năm chúng ta bặt vô âm tín!

Bây giờ thì tốt rồi! Tôi thoải mái chẳng sợ ai ép uống trà tim sen, còn bạn thì tha hồ mà làm lãn nhân mãi mãi! Là mãi mãi đó! Vui lắm không sao lòng tôi đắng ngắt, đắng đến tận cùng như rơi xuống biển tim sen!

“Tỉnh ra một giấc chiêm bao
Chuyện mười năm cũ lại nao nao lòng”[6]

Bạn tôi, vừa chớp mắt hôm qua thành kiếp trước!

Hết rồi những khắc khoải ưu tư, những nhọc nhằn trăn trở, những chí nguyện chưa tròn, những hoài bão dỡ dang! Hết thật rồi! một chút cũng không! Nhanh như tia chớp, như hòn đá rơi tỏm xuống mặt biển, thoáng gợn lên rồi im bặt!

Bạn tôi - sâu sắc và cá tính, nên ra đi cũng chọn cách lạ lùng, độc đáo!

Bạn tôi - suốt đời “chơi đẹp”, quân tử và nghĩa khí biết bao, duy chỉ lần này là đối với bạn bè “unfair play” quá thể!

Bạn tôi - sống khẳng khái, hiên ngang, đến ra đi cũng hết sức lẹ làng, dứt khoát!

Giữa chiều xuân

Bất ngờ cơn giông tố

Quất mạnh những làn roi

Hằn lên những cành khô trăn trở

Tan vỡ buổi trùng phùng!

Người đến và đi

Nhanh như làn gió

Lời tri ngộ hãy còn bỏ ngỏ

Nay thế bằng nhịp mõ Tâm kinh!

Hỡi ơi! Nắng tàn giữa lúc bình minh

Vàng phai sắc biếc

Đắng lòng nghe

Vũ trụ và thiên hà rơi rụng

Một dấu chấm xuống dòng.

Mộng mị chừ tan vỡ

Người về cõi vô tung!

“Đóa hoa trắng rụng bên đường

Cánh thơm thông điệp vô thường tuyết băng!”[7]

Thôi nhé!

“Hoàng Mai”[8] đã không còn nên “Hoàng Lê”[9] cũng mất dạng! “Bảo”[10] đã không thì “Châu” cũng tịch nhiên! Còn chăng chỉ “Liên Trì”[11] tịnh thủy, không sắc thinh mà thắm nhuận hàm tàng!

Giữa đất trời lồng lộng

Thấu suốt tận lòng nhau

Lặng lẽ đến Tròn đầy!

“Trần gian chào cõi mộng này

Sông Ngân tìm một bến ngoài hóa duyên.”[12]

Đến đi tâm thể như nhiên

Biển Tỳ-lô-tánh lặng yên tuyệt mù.

Biết đời là cõi huyễn hư

Thấy Chân Như rõ Chân Như hải hà

Đa đoan gởi lại Ta bà

Thẳng miền tự tánh Di Đà viên thông!

Vốn là thế!

Đến từ trùng khởi nhân duyên

Thỏng tay buông đã ở miền vô sanh!

“Sinh tử nhàn nhi dĩ!”[13]



Kính nguyện Giác linh

Thượng phẩm cao đăng

Liên Trì bất diệt!

Xin cúi đầu bái biệt!


(Đại Tòng Lâm, 10-3-2016)



______________


[1] Thôi Hộ, Đề Tích sở kiến xứ: “Đào hoa y cựu tiếu đông phong”

[2], 3 & 4 Địa danh tại vùng đất Đại Tòng Lâm

[5] E-mail của Thầy Nhuận Châu: lannhan2000@yahoo.com

[6] & 7 Thơ Phạm Thiên Thư

[8] Tên con đường ngày xưa tại Đại Tòng Lâm, Bà Rịa Vũng Tàu.

[9], 10 & 11 Hiệu, thế danh và trú xứ của Thầy Nhuận Châu.

[12] Thơ Phạm Thiên Thư

[13] Tuệ Trung Thượng Sĩ