Và rồi tiếng sáo chuyển thành thống thiết bi ai, giống như cơn mưa phùn trong một ngày trời trong sáng. Đại Tông hiểu rằng điệu nhạc này bày tỏ sự lầm than của bách tính trong thời chiến loạn. Ông cũng cảm thấy phảng phất trong ấy mối lưu tâm tới thiên triều và lòng kính trọng Hoàng đế. Sau khi thưởng thức xong điệu nhạc, Đại Tông nhìn đám tú nữ và hỏi: “Ai trong các ngươi vừa tấu sáo vậy?”. Một thiếu nữ bèn bước ra. Nàng không phải là người đẹp nhất trong số những tú nữ ấy, nhưng trông nàng nhu mì và không sợ hãi khi đứng trước mặt Hoàng đế.
Nàng nói: “Hoàng thượng vạn tuế, tiểu nữ làm kinh động đến bệ hạ, xin bệ hạ xá tội!”. Đại Tông thập phần ưng ý; ông quay sang hỏi cận thần xem tên tuổi cô gái là gì. Cận thần nói: “Cô gái này là người Dương Châu, họ Tô, tên Vân Tĩnh, năm nay 18 tuổi”. Hoàng đế truyền chỉ thu nạp cô gái làm thiếp chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của ông.
Sau này, Đại Tông mới biết rằng nàng không chỉ giỏi chơi sáo mà còn vô cùng xuất chúng về thư pháp và hội họa. Quan trọng hơn, nàng thường kể cho Hoàng đế nghe về nỗi lầm than của dân chúng dưới thời “An Sử chi loạn”. Do vậy, Đại Tông đã miễn giảm thuế, đồng thời cho thu thập tiền và lương thực để trợ giúp bách tính.
Không lâu sau, Đại Tông phong cho nàng làm Quý Phi. Ông muốn phế Độc Cô Hoàng hậu và để nàng lên thế chỗ nhưng nàng không đồng ý. Nàng khuyên giải Hoàng đế: “Hoàng hậu chưa phạm phải lỗi lầm gì lớn, nếu Bệ hạ phế truất bà, thiên hạ nhất định sẽ đàm tiếu. Huống hồ Bệ hạ là người đang tu Phật, sao có thể làm chuyện bất thiện như vậy được?”. Đại Tông nghe xong vô cùng cảm kích, ông nói: “Trong cõi phàm tục này, ta rất vui khi thấy vẫn còn người có thiện tâm. Người thiện tâm tất sẽ được hưởng phúc sau này”.
Không lâu sau, quân Thổ phồn (người Tây Tạng) và Hồi hột (người Uyghur Tân Cương) xâm chiếm Trung Nguyên. Đại Tông phải rời Kinh Thành và lẩn trốn. Độc Cô Hoàng hậu vốn rất ganh ghét với Tô Quý Phi. Bà giả truyền chiếu chỉ của Hoàng đế để mời Tô Quý Phi vào uống rượu cùng. Đến khi Tô Quý Phi đã say rượu, bà mới nói thật: “Trước kia cô là người được Hoàng đế sủng ái nhất và ông ấy không hề để mắt gì tới chúng ta. Bây giờ hoàng đế đang lâm nguy, tất cả là lỗi của cô”. Rồi Độc Cô Hoàng hậu đưa cho cô một chén rượu độc và bảo cô uống: “Cái chết của cô sẽ là bảo chứng cho sự tồn vong của giang sơn xã tắc Đại Đường”.