Kính quý đạo hữu cùng các bậc trên trước !
Thưa, theo lời ba socnho kể lại thì ngày xưa, thời ông nội socnho còn trai trẻ thì xứ Châu-Đốc (An-Giang) lúc đó toàn là rừng rậm, dân cư thưa thớt, mà lâu lâu phải có người tự đem mình đi làm vật tiêu khiển cho mấy vị Cọp Chúa !.
Cánh bà con bên bà nội socnho, có một gia đình nọ, lâu lâu là phải bị cọp vồ mất một người phái nam. Đến đổi gia đình bên bà nội kinh sợ quá phải gọi loài cọp là : Ông !
Hôm đó ông cố bảo ông nội cùng vào rừng đi kiếm mật ong và một vài loại thảo dược. Bà con bên bà nội biết ông cố nội và ông nội socnho rất giỏi vỏ. (ông cố nội socnho ngày xưa là quan vỏ, ông cố nội đã từng đấu với hai con cọp một lược, khi cả hai con cọp đều bị thương thì ông cố nội tha cho chúng nó bỏ chạy, chớ không giết. Còn ông nội thì không giỏi bằng ông cố nội, nhưng ông nội cũng đã từng đánh gục một con cọp lớn, rồi tha cho nó về rừng. Sau đó mùa nước lụt, ông nội chống xuồng vô rừng thì gặp lại nó ốm nhom, và nó đang ở trên một cái gò, thấy nó có vẻ mừng rở, ông nội quăng cho nó một mớ thịt heo, nó có vẽ biết ơn ông nội lắm .)
Lúc đó số người muốn đi theo ông cố và ông nội vào rừng sâu thì nhiều lắm, nhưng ông cố chỉ chọn ra năm người đàn ông mà thôi. Trước khi đi ông nội và mọi người nghe ông cố khấn nguyện là ông cố và ông nội nguyện đem hết sức mình ra để bảo vệ những người đi theo cho tới hơi thở cuối cùng. Ngoài ra ông cố và mọi người nguyện không sát hại thú và chặt phá cây rừng vô cớ. Ông cố chỉ mong có được mật ong và tìm được kỳ-nam để làm thuốc cứu người. Và chỉ lấy đủ dùng, chớ có gặp hơn cũng không lấy.
Đoàn người vào rừng sâu mới chỉ được một ngày thì có một người trong nhóm trong lúc đang ngủ thì cứ bị một con bướm trắng nhỏ xíu đậu trên đầu hoài, đã nhiều lần ông cố đuổi đi, nhưng rồi nó cũng quay trở lại bám trên đầu người đó. Đến khi người đó thức dậy biết được thì ông ta khóc ròng. Ông đó nói "Ông (cọp) đã sắp tới lấy mạng rồi, Vì những người trong thân tộc cũng đều có điềm nầy, dù là ở trong nhà đóng cửa kín mít thì bướm trắng vẫn xuất hiện". Cho nên ông đó xin trở về nhà từ biệt gia đình lần cuối cho kịp. Nghe xong, ông cố cảm thấy rất xót xa trong lòng. Nhưng ông cố cương quyết nói rằng, ông cố bất chấp số mạng, ông cố phải bảo vệ người nầy như lời nguyện trước lúc ra đi. Còn người đàn ông nầy thì nghĩ : "Họa của mình, mà để cho người khác gánh thì mỗi khi niệm Mô-Phật làm sao chấp nhận được", nên ông ta quyết tâm chạy trốn để tự nạp mình vô miệng cọp.
Giửa rừng núi mênh mông, không còn biết đâu là phương hướng. Đói lả và sợ hải đã khiến cho ông nhiều lần có ý nghĩ trèo lên cây cao rồi buông mình xuống cho xong, nhưng rồi ông nghĩ lại rằng :"Mình chết như vậy có ích gì, khi con bướm trắng định mệnh sẽ lập tức bay về làng để đậu trên đầu đứa cháu nội nhỏ xíu mồ côi cha, vì cha nó củng bị Ông (cọp) vồ mấy năm trước, khi nó đang còn trong bụng mẹ".
socnho
(còn tiếp)

Trả lời với trích dẫn