Kính quý đạo hữu cùng các bậc trên trước !
Thưa ! Cách đây vài năm, trong khi đang làm công quả trong chùa, thì có sư-cô kể chuyện là.
Khi 20 tuổi, sư-cô còn là chú tiểu. Mới ra ở Đà-Lạt nên đường phố và khí hậu chưa quen. Một ngày nọ trên con đường về chùa, thì trời mưa. Mưa ở Đà-Lạt lâu tạnh dữ lắm. Sư-cô nói lớp thì gió, lớp thì lạnh quá đi không nổi, nên sư-cô bèn chạy vô sân chùa nọ để trú mưa.
Không biết mấy giờ tối rồi, mà chùa thì đóng cửa, nên sư-cô không dám kêu cửa, đành ngồi bó gối chịu trận. Đang lúc trắng mắt ngồi chèo queo, thì sư-cô thấy một cái mặt bự như cái mâm đầy nanh gút đang tiến tới trước mặt. hoảng quá sư-cô la :
"Bồ-Tát ! Bồ-Tát !". Đầu sư-cô đập ngửa phía sau trúng vách tường.
Có lẽ nhờ vậy mà mấy sư-cô trong chùa mới hay được, rồi dìu chú-tiểu vào giữa chánh-điện.
Chưa kịp ngồi đàng hoàng là chú-tiểu đã nắm tay mấy sư cô, rồi chớp chớp con mắt lia lịa mà nói :
Co...co...c..ó...có có có .
Sư trụ trì hỏi " có ăn cướp hả ?"
Thì chú-tiểu lắc đầu, rồi chú-tiểu nói trở lại cà lăm .
Có .....có có có....
thì sư cô nọ bèn hỏi:
Có ma hả ?
Chú tiểu cũng lắc đầu, rồi nhắm mắt lại, nuốt nước bọt, rồi lại mở mắt ra nhìn mọi người, rồi trợn mắt lên, mới nói được một chữ
Quỷ !
Sau khi cười ngả nghiêng, ngả ngửa, thì có một Phật tử hỏi chọc sư-cô:
_ Niệm B..ồ bồ.... bồ...Tát ...nào.... ?
Sư-cô chấp tay lại nói:
_ Hoảng quá nên quên cả danh hiệu Ngài, chỉ biết kêu Bồ-Tát, nhưng trong tâm là hình ảnh Đức Quán-Thế-Âm đó !
Kính
socnho

Trả lời với trích dẫn