2._ Kính quý đạo hữu cùng các bậc trên trước !
Theo lời ba socnho kể lại thì ngày xưa lúc ba socnho mười bảy, mười tám tuổi thì xứ Châu-Đốc rất là phức tạp, vì nhiều phe phái nổi lên chém giết lẫn nhau. Nghe đến đây socnho thắc mắc hỏi ba: "Bộ người nước ngoài vô nước mình làm loạn hả ba ?" Thì ba nói :" Có người Pháp là người ngoại quốc thôi, còn lại là 3,4 phe người Việt trở lại chém giết người Việt với nhau mới là đau đớn đó con".
Ba nói theo một phe nào cũng chết, mà không theo phe nào thì cũng chết. Nên ba đành phải theo một phe nọ, vì ba thấy người phe nầy cũng có tụng kinh, niệm Phật và thờ cúng đàng hoàng, thì chắc cũng không đến nỗi. Nhưng ai có ngờ đâu, ban ngày họ đi giảng đạo nói thiên cơ, ban đêm thì họ vác mã tấu, súng ống xông vô nhà người ta ăn cướp, giết hại dân lành. Chứng kiến dã tâm của họ, ba cứ lén lút về khóc với bà nội, thì lần nào bà nội cũng nhắc nhở ba cầu cứu với Đức Quán-Thế-Âm. Có lẽ nhờ nhân duyên nầy, nên ba socnho đã niệm danh hiệu Ngài đến trọn đời.
Rồi một ngày nọ, phe của bọn họ cở mười mấy người đàn ông, đến kêu ba đi cùng với họ khiêng đồ lên núi (núi Cấm). Sau khi đến địa điểm, ba mới biết là họ định cướp chùa. Ba nói thật là bất nhẫn, khi ba thấy vị sư già bị đánh đập và bị túm áo lôi ra khỏi chùa. Ba nói lúc đó ba nhắm sức không đánh lại nổi bọn họ, nên chỉ biết cắn chặt môi lại mà thầm cầu cứu: "Mô Phật! Mẹ hiền Quán-Thế-Âm ôi ! xin hiển linh cứu chùa, cứu mạng !".
Ba kể lại lúc đó, ba vừa làm việc với bọn người ác nhơn, còn trong lòng thì tha thiết khấn thầm như vậy. Khi bàn hương án đã bày ra đầy đủ (nơi trước sân chùa), và cây cột cờ thì đã được đóng cọc dưới đất xong (vì lá cờ cũng khá lớn, và đó là lá cờ riêng của họ chớ không phải lá quốc kỳ). Thì có ba người trong nhóm họ đại diện, đi ra để đốt nhang. Ba nói mấy cây nhang họ mới vừa cắm lên lư hương thôi, thì bổng đâu có một cơn trốt liền từ trên trời lao xuống, nhắm ngây chóc cái bàn hương án nầy xoay vùn vụt. Ba nói ghê rợn lắm ! cái bàn và đồ đạc nát nghiến, còn cây cờ thì giống như có một bàn tay người khổng lồ nắm chặt rồi nhổ lên, rồi quăng thẳng xuống núi như tên bắn vậy. Cũng cùng trong ngày đó, nhóm người có nhiệm vụ đi tìm xác cây cờ (có ba socnho) đã thấy nó cắm cái đầu xuống trước một ngôi chùa nọ (phần lá cờ), còn cái cán (chân cột cờ) thì chĩa lên trời. Nhưng lạ là lúc xảy ra việc kỳ lạ nầy thì không có ai bị té hay bị thương gì cả, còn ngôi chùa cũng không bị hư hại gì hết).
Sau đó không lâu, ba socnho nhảy xuống sông chạy trốn, giáo mác họ phóng theo, mà ba vẫn bình an vô sự trong tiếng xưng niệm danh hiệu Đức Quán-Thế-Âm.
Kính
socnho

Trả lời với trích dẫn