Kính quý đạo hữu cùng các bậc trên trước !
Thưa, socnho có vài chuyện về Đức Quán-Thế-Âm linh ứng mà trong đời socnho đã được nghe, và được Ngài cứu độ. Cho nên socnho xin phép được kể ra nơi đây để mọi người cùng chiêm nghiệm.
1-Thưa! Trước tiên là câu chuyện trong gia đình socnho. Câu chuyện đã lâu dử lắm, lúc đó socnho khoảng chừng 6,7 tuổi. Nhà socnho gồm có hai gian, nhà trước và nhà sau đều có gát (lầu), và trên gát nhà trước có treo hình Đức Bổn Sư Thích-Ca-Mâu-Ni, Đức Phật A-Di-Đà và Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát.
Kính thưa! Bây giờ socnho đang kể lại bằng ngôn ngử, thế mà những hình ảnh mà socnho ghi nhận lúc đó đồng thời đã hiện ra trước mặt. Socnho nhớ rõ là lúc đó ba, mẹ socnho đang tiếp khách ở nhà sau. Còn mấy anh, chị em socnho thì đang quây quần chơi ở gần nhà trước, chỉ vì chị cả của socnho kêu ông anh thứ tư đứng dậy, mà ảnh nói là không đứng được, nên cả mấy anh chị em đều ngồi xuống ...chờ. Trong thời gian "chờ" nầy socnho thấy ảnh ráng dùng hai tay để nhích từng chút lại hướng cầu thang, rồi ảnh tiếp tục trèo từng nất thang (sau lưng anh có hai bà chị phụ đẩy ảnh lên nữa) socnho còn nhớ mấy bà chị có nói :" ráng lên lầu mình lạy Phật nhe !"
Khi đã lên được trên lầu thì socnho thấy ảnh chấp tay lạy dưới hình Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát, nhưng mỗi động tác lạy Phật của ảnh thật khó khăn, vì thân thể của ảnh dường như bị cứng lại vậy. Nên chỉ sau một lạy, thì socnho thấy miệng của anh ú ớ nói không thành tiếng, còn người thì cong ngược lại (giống như đang gồng mình vậy). Hai bà chị socnho lúc đó cố ôm ảnh lại mà không được, nên kêu socnho đi gọi ba.
Lúc ba socnho lên lầu ( lúc nầy socnho đang ở dưới đất, chỉ nghe kể lại) thấy người ảnh đang uốn cong rồi, nên tức tốc ba bồng ảnh xuống lầu bắt mạch khắp nơi, rồi ba hoảng hốt la lên " Trời ơi! con tôi tắt thở rồi", kế đó ba xốc ảnh lên rồi chạy đến nhà bác-sĩ Sơn (nhà B/S, cũng dùng làm phòng mạch khám bệnh luôn, nhà bác-sĩ cách nhà socnho chừng hai trăm mét). Trong thời gian chờ bác-sĩ mở cửa thì ba socnho vừa bồng ảnh, vừa nhảy liên tục như nhảy dây, mà cũng vừa xưng niệm danh hiệu Đức Quán-Thế-Âm không ngớt (sau nầy ba kể lại thì socnho mới biết là ba bồng ảnh nhảy để hy vọng trái tim của ảnh đập trở lại) . Nhưng sau khi bác sĩ khám cho ảnh xong thì khẳng định với ba là : "Anh nên bình tỉnh, vì con trai anh đã chết rồi". Ba socnho nghe vậy vội móc trong túi áo 1 ống thuốc ra nhờ bác-sĩ chích giùm, thì bác-sĩ từ chối. Vậy mà ba vẫn không nãn lòng, ba bèn ẳm anh lên vừa nhảy, vừa van lơn :"Xin bác-sĩ chích giùm, tôi biết con tôi đã chết nảy giờ rồi, nên tôi xin chịu mọi trách nhiệm". Và ba socnho cứ tiếp tục nhảy mà niệm lớn danh hiệu Đức Quán-Thế-Âm không ngừng nghỉ...
Lạ lùng thay! Sau khi bác-sĩ tiêm thuốc vào cái xác chết đó, xác chết đã sống dậy trước sự kinh ngạc của mọi người chứng kiến, và nhất là bác-sĩ Sơn, vị bác-sĩ đầy kinh nghiệm trong mấy mươi năm nghề nghiệp.
Nam-Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quảng Đại Linh Cảm Quán-Thế-Âm Bồ-Tát !
Kính
socnho