Nguyên văn bởi Ngọc Quế
B.) _ Tâm hồn gồm 1) Tình cảm, 2) Tư tưởng (ý nghĩ) :
Thưa các bạn về thể xác thì các Giáo phái Ngoại đạo cũng đều không xem nó là TA, MÌNH; vài giáo phái chủ trương hành xác, khổ hạnh, một đôi trường hợp quá khích tự nguyện "chấm dứt sự sống hiện tại" (tự tử) để mong sớm về "nơi kia" (?). Nhưng tất cả họ đều hãy còn lầm cái phần nội tâm của mình là TA, Giáo lý Vô Ngã nói rằng "Cái nội tâm kia bao gồm cái biết (ý thức) những suy nghĩ, tình cảm, những khắc khoải lo âu hay hạnh phúc sung sướng đều KHÔNG PHẢI TA, CỦA TA, KHÔNG CÓ TỰ TÁNH, nó cũng trôi chảy như dòng nước.
1). _ Tình cảm _ bao gồm Thất tình Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn) và Lục dục (Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp. Thinh dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai. Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu. Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng. Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn).
Những người tu theo Nhân đạo (Khổng giáo) đều hạn chế tình cảm "xấu", ca ngợi phát huy những tình cảm cao thượng. Những người tu theo Tiên đạo thì "bóp chết" những tình cảm xấu ác, cố gắng sống thuần bằng những tư tưởng thanh cao.
Trong đạo Phật, nếu bạn giữ 5 Giới (Sát, Đạo, Dâm _ Tà Dâm _ Vọng, Tửu _ say sưa vô độ) thì "tốt nghiệp" Nhân Thừa (nghĩa là bạn sẽ chắc chắn được tái sanh vào cõi người). Nếu bạn giữ 10 Giới, hành Thập Thiện thì sẽ "tốt nghiệp" Thiên Thừa (sẽ được sanh lên các cảnh Trời).
Với Giáo lý Vô Ngã thì hành giả dầu có cuộc sống Thánh Thiện, có nội tâm an lạc, ổn định cũng vẫn là CÁI SỐNG MÊ LẦM, hành giả chưa biết được cái giá trị siêu xuất của Phật pháp, chưa "chạm" đến Chân lý.
Với Phật pháp thì dầu là cái An lạc do cuộc sống Thánh Thiện mang đến hay cái khổ đau do Ác nghiệp chiêu cảm cũng chỉ như bụi đất bám trên da (sẽ bị bong tróc, rửa trôi), như cái áo, cái mão của kép hát (rồi sẽ phải thay ra) mà thôi.
Vui chi tạm cõi trần gian,
Buồn chi một giấc mộng hoàng trăm năm.