Kính anh choconxauxi ! Kính tác giả ! Kính quý bạn !
Hoàng Trí tán thán tác giả có thu hoạch, nhưng xin góp ý, ở đoạn này (theo Trí) t/g đã hiểu sai :
Cảnh giới Niết Bàn của bậc A La Hán _ Hữu Dư Y Niết Bàn :
Hành giả tu Phật khi nhận ra A Lại Da Tâm vốn bất sanh bất diệt, liền tự biết mình không có SANH TỬ LUÂN HỒI, khi tự biết như vầy, hành giả vẫn còn lơ mơ lắm, không biết "cái mà mình thân chứng" ấy có thực có giá trị gì không ?! Nếu bậc Đại Giác Ngộ không chứng minh, thì h/g cũng không biết rằng mình đã chứng Nhập Lưu (Tu Đà Hoàn) hay Nhất Vãng Lai (Tư Đà Hàm) chi cả.
Chỉ khi định lực đủ, công hạnh tròn xong, thì hành giả mới tự tin "Mình đã thực sự Thoát Sinh Tử Luân Hồi", lúc bấy giờ h/g tạm sống với cái xác thân tứ đại thêm một thời gian nữa _ có thể gọi là DƯ SINH _ CÁI SỐNG THỪA _ Khi duyên trần đã mãn, các Ngài nhập Diệt Tận Định mà bỏ xác. Bỏ xác rồi, cái A Lại Da Tâm TỰ SỐNG TỰ BIẾT không hệ thuộc gì nữa cả, không cần biết gì về "giấc mơ đã tàn" nữa; trạng thái đó gọi là NHẬP NIẾT BÀN (Hữu Dư Y Niết Bàn) Tuy gọi là "nhập" nhưng không có CÁI NGÃ thì cái gì nhập cái gì ? Từ "nhập" chỉ là gượng dùng, chứ lúc đó vị A La Hán là Niết Bàn, không hề có người riêng cảnh riêng. Cái này gọi là Hữu Dư Y Niết Bàn !
Chớ không phải cuộc sống hiện tại của vị A La hán tại trần gian là Hữu Dư Y Niết Bàn, cái cõi sau khi tịch diệt là Vô Dư Y Niết Bàn.
Vô Dư Y Niết Bàn là chuyện "ngoài vùng phủ sóng" của chủ đề này !
Kính góp ý !