24. _ Con phải nhìn vào cái gì là tự sanh khởi và tự phát sanh,
Về phần những hình tướng này, trong lúc ban đầu chúng phải sanh khởi từ chỗ nào đó,
Ở chặng giữa chúng phải trụ ở nơi nào đó, và vào lúc chấm dứt chúng phải đi đến nơi nào đó.
Nhưng khi con nhìn (vào sự việc này), nó giống, chẳng hạn, như một con quạ nhìn vào một cái giếng,
Khi nó bay khỏi giếng, (bóng phản chiếu của nó) cũng đi khỏi giếng và không trở lại.
Cũng như vậy, những hình tướng sanh khởỉ từ tâm;
Chúng sanh khởi từ tâm và giải thoát vào tâm.
Bản tánh của tâm (có khả năng) biết mọi sự và thức giác mọi sự là trống không và trong sáng;
Như trường hợp bầu trời bên trên, sự trống không và sự trong sáng của nó là không thể tách lìa từ sơ thủy,
Tánh giác nguyên sơ tự phát sanh trở nên biểu lộ,
Và trở nên thiết lập một cách có hệ thống như là trong sáng quang minh, chính cái này là Pháp tánh, bản tánh của thực tại.
Cho dù dấu chỉ sự hiện hữu của nó là mọi hiện hữu hiện tượng (chúng biểu lộ một cách bên ngoài đối với con),
Con biết nó ở trong tâm con, và tâm con là bản tánh của tâm.
Bởi vì nó tỉnh biết và trong sáng, nó được hiểu giống như bầu trời,
Tuy nhiên, dù chúng ta dùng ví dụ bầu trời để chỉ bản tánh của tâm,
Thật ra đây chỉ là một ẩn dụ hay tương tự chỉ sự vật theo một chiều,
Bản tánh của tâm là trống không nhưng nó cũng tỉnh biết một cách nội tại; nó trong sáng khắp cả.
Nhưng bầu trời thì không có sự biết; nó trống không như một xác chết vô tri thì trống không.
Bởi thế, thật nghĩa của "tâm" không được chỉ bằng bầu trời.
Thế nên không xao lãng, chỉ để cho tâm an trụ trong trạng thái đúng như nó là.