Kính thưa các vị Phật Tử, con đã băn khoăn rất lâu mới quyết định viết bài này. Một là nỗi đau này ẩn chứa trong lòng sắp mục rữa, con muốn được trút ra. Hai là con phân vân trước ngã ba đường khó thể quyết định, con cần lời khuyên của quý vị Phật Tử học đạo hiểu nhiều chỉ dẫn cho con. Bởi vì con đang trong u mê tăm tối.
Làm người, dù theo đạo gì, tất cả bề trên luôn dạy rằng chữ Hiếu đi đầu, giúp người như thể thương ta. Nhưng mà con hiện đang đối mặt sự lựa chọn ‘bất hiếu’, con phải lựa chọn có nên từ bỏ ‘người thân’ của mình không.
Trên đời có những người duyên mỏng với tình thân, con và mẹ nằm trong tình huống đó, bi ai hơn là hai mẹ con khao khát tình thương nhiều lắm nhưng bất đắc dĩ bị buộc phải từ bỏ.
Đời mẹ con khổ, không được cha mẹ thương, có nhiều điều oan khuất bị hiểu lầm, khổ từ nhỏ đến lớn, khổ thân xác lẫn khổ tâm. Ai cũng bảo kiếp này mẹ hiền hay giúp người, vậy chắc kiếp trước tạo nghiệt nên mới khổ thế này. Oái ăm là người thân hắt hủi nhưng hàng xóm, người lạ lại thương tình giúp đỡ hai mẹ con nhiều lắm.
Con là đứa con gái, từ khi mở mắt chào đời đã được mẹ ôm đi lang thang khắp thành phố, chỉ hai mẹ con sống với nhau. Con có ba, có ông bà, có em trai, có bác có dì ở nước ngoài, kể ra thì nhiều người thân trực hệ lắm. Nhưng con sống hai mươi mấy năm, quay đầu nhìn lại vẫn chỉ có hai mẹ con dắt díu ôm nhau đơn độc. Chắc kiếp trước con cũng làm ác nhiều nên kiếp này duyên mỏng với người thân luôn, nhưng con may mắn hơn mẹ, vì mẹ không được ai thương, còn con thì được tình mẹ quá bao la và tràn đầy.
Mẹ con bị bệnh ung thư, chống chọi năm năm sau đã mất, mới mất gần hai tháng trước.
Và rồi con được mở mắt, ngỡ ngàng hơn. Dù biết duyên tình thân mỏng, dù biết người thân không yêu mình, nhưng con chẳng ngờ nó sẽ . . . tàn nhẫn đến tận đây.
Giây phút mẹ nhắm mắt lìa đời, là hàng xóm và người xa lạ chạy đến ngay lo tang ma.
Con khóc quỳ lạy gọi điện thoại, mãi đến trưa ông bà mới đến, đứa em trai miễn cưỡng chịu tang ba ngày rồi vội vàng trở về cuộc sống của nó không còn liên lạc nữa. Ba của con gọi điện vài lần an ủi vài câu, sau đó bặt tin.
Nếu chỉ như thế, để con yên phận gặm nhấm nỗi đau mất mẹ thì may mắn quá. Con kiên cường lắm, trong 3 ngày đầu con không hề khóc giọt nước mắt nào, con bình tĩnh lo lễ tang, đi đứng vững vàng. Nhưng người thân của con lại thi nhau đẩy sau lưng muốn con té xuống vực sâu cho rồi.
Hòm mẹ của con còn đó, bà ngoại rêu rao khắp nơi nói xấu mẹ với hàng xóm (như bất hiếu, ham tiền), với chị em của mẹ ở nước ngoài để họ ghét, nói mẹ ham tiền, nói con đừng ham tiền như mẹ, nói con bất hiếu giữ hết tiền đám ma không cho ông bà. Một sự vu khống làm con tan nát trái tim khi mà hòm mẹ vẫn còn đây! Mẹ của con có hiếu lắm, ông ngoại, chị em của mẹ đều công nhận điều đó, luôn nói mẹ hy sinh cho gia đình nhiều. Mẹ có tiền là cho hết bà ngoại, nhưng vì sao chính bà ngoại lại nói mẹ chưa hề nuôi bà một ngày nào?
Bà ngoại của con không thương mẹ, ấy là những người dự đám ma nói vậy. Họ nói bà ngoại con tham tiền, coi chừng bà ấy nha, dặn con phải giữ tiền phúng điếu cẩn thận.
A a a, đau quá, người lạ lần đầu tiên gặp mặt họ nói con đề phòng bà ngoại mình đó!
Sau là người dì ở nước ngoài liên tục gọi điện về quấy rối, nói những lời đau lòng, vẫn xoay quanh về tiền bạc. Nói mẹ của con ôm bao nhiêu tiền rồi chết có nhắm mắt không? (lặp lại mấy lần như thế trong các cuộc gọi về, đến nỗi bây giờ con rất sợ khi nghe tiếng chuông điện thoại reo)
Dì nói ông bà ngoại bảo con ôm luôn tiền đám ma của mẹ không chia cho ông bà chút nào, có đúng vậy không?
Con nói: đúng rồi.
Dì trách con, ông bà trách con. Cái tội ham tiền là đây.
Ha ha, họ muốn con chia tiền đám ma của mẹ đấy!!!!
Bà ngoại con là người tu tại gia, quanh năm ở trong chùa, lẽ nào không biết trong 49 ngày tốn bao nhiêu tiền? Bao nhiêu tiền cũng không đủ để làm phước thiện! Mẹ mất rồi, còn lại mình con bơ vơ chẳng còn ai giúp, không định cho con giữ ít tiền hộ thân khi đau ốm sao? Nhưng nói thật ra tất cả tiền đám ma con đều lo 49 ngày hết rồi, không giữ lại một đồng nào.
Rốt cuộc vẫn là một chữ tiền. Con thấy rất mệt mỏi, vì chữ tiền, ông bà nói xấu con với người thân ở nước ngoài vì sợ họ cho con tiền, chia bớt tiền của ông bà. Vì chữ tiền, bao nhiêu điều bi thương khác ập đến với con. Trong khi con nói rõ là tự con đi làm kiếm tiền, chẳng nhận tiền ai. Ông ngoại bảo mày nói thẳng như thế làm mất lòng người. Nhưng nhìn đi, con chưa nhận được đồng nào từ người thân ở nước ngoài mà họ đã lên án con như thế.
Con là đứa con gái, con vừa mất mẹ, con có ba và em trai mà như không có, ông bà lại là người như vậy, rốt cuộc con mồ côi. Những người thân đó, họ thậm chí không hỏi xem mẹ của con bị bệnh thế nào, có đau đớn gì không? Họ thậm chí không tin mẹ của con bị bệnh ung thư! Trong khi giấy bệnh viện còn đây, họ không thèm coi, vì họ không tin mà. Họ chỉ quay quanh về tiền. Mẹ mất, con không kịp bi thương, con bận rộn đấu trí với người thân, bận rộn giải thích oan khuất dù không ai thèm tin. Con tự giễu bất thốt: người giàu họ mất, gia đình cãi lộn chia của. Mẹ của con nghèo rớt mồng tơi, có đồng xu nào đâu mà gia đình cũng lộn xộn không được yên vậy?
Nhưng đời không để con yên, bà ngoại muốn ở chung với con. Người không biết họ sẽ nói con bất hiếu, vì sao không nuôi ông bà? Nhưng mà thật khó để nói hết đau khổ trong lòng, nếu con ở chung với bà ngoại, chắc chắn con sẽ hoặc điên hoặc tự sát chết.
Người mẹ không thèm nhìn mặt đứa con gái đã chết chưa tẩm liệm của mình, năm mời bảy thỉnh mới đến xem một ánh mắt, sau đó suốt ba ngày lân la nói xấu con gái với những khách đến phúng điếu, chẳng hề lại gần hòm quan tài lâu một chút. Người mẹ nói với con gái ở nước ngoài rằng nếu gửi tiền về cho cháu gái vừa mất mẹ thì bà sẽ tự tử chết. Người bà chẳng hề an ủi đứa cháu gái trong lễ tang, luôn lải nhải về tiền bạc và đòi chia tiền tang ma.
Một người bà như vậy, con không biết nên nói gì. Con không muốn hận, vì hận rất mệt mỏi, mẹ luôn bảo tuy bà ngoại làm nhiều điều khiến mẹ buồn nhưng con phải có hiếu với bà. Vâng, con thương mẹ lắm, nên con nghe lời mẹ hết, con sẽ không hận, không giận, nếu con làm có tiền, con sẽ cho bà tiền.
Nhưng con không muốn sống với bà ấy, vì càng sống gần bên bà thì sẽ đẩy con về hướng quỷ dữ, con sẽ oán hận. Con chỉ muốn yên tịnh một mình, ngày ngày tụng kinh cầu siêu cho mẹ để mẹ mau siêu thoát. Con luôn cố kiềm chế bản thân không để mình oán ai, trách ai. Nhưng kiên cường cũng có giới hạn của nó, con không khóc không có nghĩa là con không đau, con cười với họ không có nghĩa là con không biết người thân cùng dòng máu đâm dao sau lưng con, trái tim con đang rỉ máu này.
Nhưng họ dồn ép con. Con không muốn mất đi những người thân, con không muốn mồ côi. Nhưng chính những người thân đó, họ không an ủi nỗi đau của con, họ chỉ toàn đẩy con sớm tới bờ vực tuyệt vọng và điên. Nếu con không nghĩ rằng: mình không kiên cường, mình gục ngã thì ai lo tang ma cho mẹ? Nếu không có bạn bè, hàng xóm an ủi động viên thì con đã tự sát vì ức chế lâu rồi.
Con không hiểu, vì sao trên đời sẽ có những người tàn nhẫn như vậy? Sinh mệnh một người mất đi vĩnh viễn, rốt cuộc chỉ có đứa con gái này, hàng xóm, người xa lạ là tiếc thương. Vì sao vậy? Vì tiền ư? Nhưng con nói rớt lưỡi với từng người thân là con không cần, không nhận tiền ai cho mà, vì sao họ không tin? Con không cần tiền, con chỉ cần mẹ thôi! Con muốn hét lên những uất ức đó với người thân đang chĩa dao tổn thương con, nhưng rồi con nuốt ngược vào tim, con không nói được, bởi đó là người thân, là bậc trưởng bối.
Giờ đây con phải lựa chọn, tiếp tục chịu đựng người thân đem lại đau đớn (đại loại như ở chung với bà ngoại, tiếp tục chịu đựng bà ấy thêu dệt nói xấu con, chia rẻ tình cảm với những người dì ở nước ngoài và….moi tiền). Song song đó con vẫn giữ tiếng thơm là có hiếu. Hay ích kỷ, vô tình, máu lạnh, bất hiếu từ chối không cho bà ngoại ở chung. Khi đó những người dì nước ngoài sẽ ghét con vì ‘vô tình, bất hiếu, ham tiền…v…v…’, người đời cũng sẽ nghĩ con như thế thôi. Nhưng song song đó, tâm hồn con thanh tịnh, con sẽ khỏe mạnh sống tiếp.
Nên chọn ích kỷ vì ‘mạng sống’ của mình? Hay ‘xả thân’ để giữ chữ hiếu?
Con thật sự rất phân vân, có ai cho con một lời khuyên được không?