Kính chào đạo hữu Mục Đồng, hôm nay Trí Từ tính đăng 1 bài viết với chủ đề:
Cách Hiểu Chưa An Toàn Về Chữ DUYÊN
Nay đạo hữu có lời hỏi trên Trí Từ xin được đưa ra ý kiến của mình ở đây như sau:
- Trí Từ xin dựa trên các ví dụ và các câu nói quen thuộc truỳên miệng của thế gian mà phân tích trên cơ sở hiểu biết của Phật học, để từ đó ta có cái nhìn khác đi so với những gì đã và đang được truỳên lại suốt thời gian qua.
- Với câu nói cửa miệng: Chắc Duyên đã hết, số trời đã định... thì đều mang nghĩa thất bại, tiêu cực. Vì theo Trí Từ nhận thấy rằng Duyên không tự sinh ra, không tự mất đi mà ngẫm nghĩ mình kiểm soát được nó, với suy nghĩ này Trí Từ thấy nó mang nghĩa tích cực tiến bộ trong đạo Phật còn ngữ nghĩa Ngoài Tầm Tay thì ta hãy xem xét sau vậy.
- Tiến bộ tích cực tạo Duyên là điều hoàn toàn có thể làm được, với các ví dụ thế này:
. Một Phật tử hàng tuần đúng ngày thứ 7 vào buổi chiều sẽ đến đạo tràng đó để nghe sư thuýêt pháp. Quá trình này kéo dài vì Phật từ này cảm thấy được lợi lạc khi nghe Pháp. Nhưng một chiều thứ 7 đó, người bạn thân mời đi ăn cưới. Với ý nghĩa là bạn thân lâu năm, đời người 1 lần, không đi coi không được, lại lo bạn buồn cho nên thứ 7 thay vì đi nghe Pháp Lạc lại đi ăn cưới vì các lý do trên.
=> Ở ví dụ này, đại ý này xảy ra rất nhiều trong suy nghĩ tâm tư của mỗi người. Ở đây ta có thể đổ thừa tại Duyên mà không được nghe Pháp hay không ? Rõ là không rồi. Ta có thể nói rằng chắc do hết duyên hay không ? cũng là không rồi, ta phải mạnh dạn nhìn nhận là mình tự cắt đứt cái duyên tốt lành, ta đã chọn bạn hơn là chọ Pháp thì mai kia khổ đến, cái khổ tự thân chịu đựng chẳng có ai, bạn bè, gia đình, người thân nào có thể giúp ta được bằng Phật Pháp giúp ta chuỷên biến nổi đau này hoặc ta nhìn thấy cái khổ của người thân của những thăng trầm cuộc sống mà muống giúp cũng chẳng biết giúp làm sao, có khi lại "nhiệt tình mà thiếu trí tuệ sinh ra phá hoại" thì tội nghiệp này càng tệ hại hơn.
=> Ta phải lựa chọn, khi lựa chọn rồi thì không đổ thừa nữa. Như ở đây Trí Từ xin đưa ra cách để trọn vẹn duyên lành:
. Đi ăn cưới bây giờ vui với cô dây chú rể thì ít mà ăn uống tiệc tùng, đùa vui với đám bạn tại bàn thì nhiều và quan trọng đến khi nghĩ kỷ thì nó kỳ kỳ là đi bao thư tiền. Đi tiền ít khi cô dâu chú rể đếm ra được thì sự mích lòng ít nhiều đã có. Đi nhiều thì hao đi ít thì bị nói. Cho nên ở ví dụ trên ta đi bao thư không đến ăn, ta để thời gian đó nghe Pháp vì rằng 5 lợi ích thiết thực khi nghe Pháp hoàn toàn xứng đáng để ta bỏ qua tất cả như ở việc đi ăn cưới này. Ta có thể sau đó mời cô dâu chú rể cùng vài bạn bè đi uống nước tâm sự, cũng là vui đó chứ nếu thật sự đó là những người bạn thân.
. Ta đi nghe Pháp là đang tạo một nhân lành không thể nói khác đi được. Đời là vô thường, là sự khổ đau xuất hiện mọi lúc mọi nơi. Đi ăn cưới mà không có đãi chay thì ta lại gián tiếp hại cô dâu chú rể tạo nghiệp sát sanh, bản thân ta lại thêm 1 chút nghiệp sát sanh nữa. Đi ăn cưới uống rượu bia, say xỉn, gây tai nạn ngoài ý muốn thì lúc này đổ thừa duyên là sai nữa rồi, do ta cả kia mà.
. Đi nghe Pháp ít nhiều gì ta gặp toàn người mang sẵn tính thiện lành.
. Đi nghe Pháp ta trợ duyên cho nhau như đôi khi đạo tràng vắng vẻ cũng làm nản lòng ai đó muốn đến. Đi đồng vui tạo nên động lực thúc dục nhau, tạo nên nhân lành là hướng bạn đông tu, tốt hơn nhiều chứ.
- Trường hợp trên của Mục Đồng đưa ra là điều đáng lo lắng, là một hiện tượng chung. Mục Đồng hay ai đó như Trí Từ muốn được mọi người cùng vui trong chánh Pháp, muốn được nhìn thấy vẻ đẹp Phật Pháp tại thế gian thì nói gì thì nói trước tiên ta hãy làm nên điều đó nghĩa là tự tu như thái tử Tất Đạt Đa xưa kia chứng đạo mới đi thuýêt giảng, ngày nay cứ học xong, có chút định lực, năng thuýêt là đi giảng rồi, cho nên việc Phật tử nương theo họ tu tập bị hạn chế nhiều lắm. Vì lẻ này mà nhiều người học Phật đã tự cho rằng đây là thời Mạt Pháp là vậy. Trí Từ thì nghĩa Không có thời Mạt Pháp vì rằng đức Phật đã nói: Phật pháp có mất đi là do hàng Tứ Chúng ngồi lại với nhau không nói Pháp mà nói chuỵên phù phiếm, chuỵên không liên quan đến sự an lạc giải thoát.
- Ai mà không muốn gặp những bậc đã Giác Ngộ, những bậc Chân Sư, nhưng do thiếu chữ Duyên cho nên gặp toàn là Tà Sư Ngoại Đạo,
. Mục Đồng ơi, Trí Từ cũng muốn như vậy và xin tâm sự chút là cái muốn này với Trí Từ đã có ít nhiều rồi đó. Sẵn đây Trí Từ xin chia sẽ chút về con đường học đạo để Mục Đồng cùng các vị tham khảo:
Trí Từ không nói do Duyên mà không gặp bậc minh sư, vì cái duyên tìm minh sư này Trí Từ tự tạo ra nó bằng cách:
1. Học đạo không dựa 1 người, vì rằng người vẫn là phàm phu, giảng sư đó chỉ thay đức Phật truỳên chánh Pháp mà thôi cho nên Trí Từ không có tư tưởng tôn sùng 1 sư nào cả chỉ tôn sùng đức Phật mà thôi. Vì rằng khi ta tôn sùng 1 ai đó, ta chú ý họ nhiều hơn thì 100% không khác đi được là ta sẽ thấy luôn cả khuýêt điểm của họ không họ sinh hoạt lối sống không như lời giảng không như khi họ ở trên giảng đường. Trí Từ trải qua rất nhiều sự kinh trọng vượt mức với các vị sư mà Trí Từ kính yêu để rồi thấy lối sống, cách cư xử của họ mà ta đem so với cái họ giảng thì dể nản lòng.
2. Trí Từ đem vấn đề tôn kính này đi hỏi 1 vị sư thì được sư đáp rằng:
- Người xuất gia cũng là con người, chưa chứng quả thì sao có thể thập toàn như một vị Phật được.
- Tại sao con chỉ nhìn cái sai của họ rồi buồn phiền chán nản mà không nhìn cái tốt của họ là họ đã xuất gia, đã tiếp cận Phật, đã thay Phật truỳên trao chánh Pháp, con nhìn cái xấu mà không nhìn cái tốt thì con chỉ là người đi soi mói cái sai của người ta vậy con đã trọn vẹn chưa, tư cách nào để con sửa sai cho một người khi con chưa trọn vẹn ?
3. Trí Từ học Phật pháp thông qua nhiều phương tiện, từ đó tự thân đút kết cho bản thân mình, việc quá tôn thờ một giảng sư sẽ làm cho người học Phật bị giáng đoạn kiến thức và dể rơi vào trường hợp chấp mắc cái sư phụ mình nói là đúng, nói gì cũng đúng, làm gì cũng đúng thì khi gặp ngoại cảnh khác biệt khác ta sẽ dể nỗi sân, ta sẽ khó dung nạp cái khác vào được vì sự chấp nhất đã dính chặt ở sư phụ mình rồi.
Theo Trí Từ thấy là không cần biết người đó là minh sư hay không vì rằng ta có năng lực gì để phán đoán 1 con người. Chúng ta chỉ thông qua cách hiểu của ta rồi gán ghép cái người khác nói là sai khi trái ý mình. Cũng như nếu ta bài trừ một giảng sư nào đó thì thật ra chỉ vì họ khác quan điểm ta, mà quan điểm ta hầu như được đứt kết từ một hay hai vị giảng sư ta kính yêu mà thôi. Chắc gì giảng sư ta bài xích nói gì cũng sai đâu kia chứ, mà họ sai cũng bình thường kia mà, họ đang tu, tu là sửa nghĩa là họ đang sửa kia mà sao ta cứ phải nhìn cái sai của họ để bài bác làm gì...
Mục Đồng này, theo hiểu biết bây giờ của Trí Từ thì thấy tu giờ khó thật, khó lắm vì giờ đây cám dỗ nhiều quá chừng, đâu đâu cũng có, giờ đây có lẻ đa phần chỉ thích tu theo kiểu Tu Giùm là chính. Hiểu cách Từ Bi của đạo Phật là đi giúp người ta tu mà không tu cho chính mình, phải chăng đang tồn tại suy nghĩ "tu cho chính mình là ích kỷ, tu cho người ta mới là độ chúng sinh" ? Như một cô giáo đi giảng bài mà không biết đáp án thì sao mà dạy học trò.
Trí Từ nhớ được nghe 1 câu chuỵên đại ý thế này: 1 giảng sư dạy chúng, sau 1 khoảng thời gian tất cả đệ tử của ông đã chứng quả hết cả, còn bản thân ông không chứng được gì. Ông tự suy nghĩ tại sao như vậy mà nghĩ hoài không ra. Một hôm của một vị tỳ kheo đi ngang và hỏi sao ông rầu rỉ như vậy thì ông thưa lại là để tử dạy chứng cả, bản thân lại không chứng gì. Tỳ kheo đáp: Ông có tự tu cho chính mình chưa ? Sau khi nghe lời này, ông không nhận để tử nữa mà chuyên tâm tự tu thì nghe nói 20 năm sau ông chứng quả A La hán.
Trí Từ xin hết lời, sẽ chia sẽ tiếp về sau. Riêng đây xin hỏi Mục Đồng 1 câu nha: Nếu Mục Đồng của đồng quan điểm Tu là sửa vậy theo Mục Đông ta sửa cái gì ? Định nghĩa này đã nhiều nhưng đúng trọng tâm thì lợi lạc cao hơn cả.