DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Trang 4/9 ĐầuĐầu ... 23456 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 31 tới 40 của 86
  1. #31
    CHỒI Avatar của caydendau
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    99
    Thanks
    141
    Thanked 190 Times in 44 Posts


    Đại sư thứ 30: Kambala - Kẻ lắm lời



    Trong cái sâu rộng của đại dương
    Ẩn chứa một kho tàng
    Đó là niềm vui,
    sự thịnh vượng của các Long vương
    Từ khởi thủy
    Tất cả ánh sáng và âm thanh
    Tự nó là pháp giới
    Lành thay! Bậc thánh đã thấy rõ điều này



    Truyền thuyết



    Quốc vương xứ Kankarama hạ sinh được hai hoàng tử. Khi quốc vương băng hà, triều đình đưa hoàng tử cả lên ngôi.


    Vị Hoàng tử này vốn là một con người đức hạnh và thao lược, nên kể từ khi ngài lên ngôi, đất nước luôn sống trong cảnh thái bình, và dân chúng trở nên giàu có sung túc. Họ giàu đến nỗi chỉ dùng toàn chén vàng đĩa bạc trong các bữa ăn.


    Tuy nhiên trong suốt năm trị vì đầu tiên, vua không gặp được hoàng thái hậu, vì bà trong thời gian chịu tang. Đến năm sau, hoàng thái hậu mới vào triều, gặp mặt nhà vua.


    Nhà vua trẻ thấy mẫu thân khóc lóc có vẻ không vui, bèn hỏi: “Cớ sao mẫu hậu lại khóc?”


    “Ta khóc vì thấy con ở trên ngai vàng lúc nào cũng bận bịu việc triều chính.”


    “Tâu mẫu hậu! Con hiểu. Con sẽ thoái vị, nhường ngôi lại cho em con và con sẽ xuất gia theo Phật.”


    Theo lời hứa, nhà vua trẻ để lại ngai vàng cho em, rồi cùng 300 tùy tùng đến tu tập ở một tu viện.


    Nhưng chẳng bao lâu mẹ ngài lại xuất hiện trước mặt, bà lại khóc lóc. Ngài chào hoàng thái hậu và hỏi duyên cớ.


    Bà nói: “Ta khóc vì hiện nay con đã là một nhà sư mà vẫn còn kẻ hầu người hạ như một ông vua. Hãy từ bỏ tu viện này và một mình đi ẩn cư nơi rừng sâu để tu tập.”


    Vua nghe lời đi vào rừng già tu tập, nhưng do phước báo đời trước dân làng thường đến cúng dường ngài vô số vật thực.


    Mẹ ngài lại xuất hiện khóc lóc, và nói: “Một bậc thánh tăng thì cần gì những thứ ấy?”


    Nghe mẹ mắng, nhà vua cởi bỏ những trang phục tốt, bình bát bằng bạc và những thứ quí giá khác để chọn lối tu khổ hạnh.


    Ngài lang thang đây đó, từ thành phố này sang thành phố khác.


    Một hôm ngài thấy mẹ xuất hiện giữa bầu trời, trong thân tướng của một Dakini và dạy ngài phương pháp thiền định.


    Sau 12 năm tu tập, một hôm ngài hoát nhiên chứng đắc thần thông, bay lên hư không, và bất ngờ đối mặt với mẹ. Bà quở trách: “Sao con không lo phổ độ chúng sinh mà hý lộng thần thông để tiêu dao?”


    Đức vua lúc này đã trở thành một thánh tăng, vâng lời mẹ đáp xuống đất, đi lần về thành phố Mangalapur, một thành phố có đông cư dân, khoảng chừng hai trăm năm chục ngàn hộ.


    Cách đô thị không xa, ngài phát hiện có một hang động vắng vẻ gọi là động Ba Cây Cọ, phù hợp để thiền định.


    Đám nữ phù thủy ở chốn ấy nghe tin đại sư đến trú tại xứ sở của chúng liền báo cho mụ phù thủy cầm đầu là Padmadevi. Cả bọn tìm cách quấy phá việc tu tập của sư.


    Một ngày nọ, khi ngài đi vào thành, trên mình quấn một chiếc mền bằng len màu đen, thì bọn nữ phù thủy bám theo sau ngài nài nỉ: “Thưa thầy, mong thầy hoan hỷ đến nhà chúng tôi để dùng một bữa cơm.”


    Nhưng Sư khiêm tốn chối từ: “Ta không thể dùng cơm ở tư gia.”
    Thấy không thể mời sư, bọn chúng nài nỉ giữ hộ chiếc mền cho sư trong khi sư còn ở trong thành. Không tiện từ chối lần nữa, Sư đành phải giao chiếc mền cho chúng rồi ở trần đi vào thành.
    Sư đi rồi, bọn phù thủy tụ họp lại và kháo với nhau rằng: “Vật gì sở hữu của một nhà sư đắc đạo đều có thần lực. Chúng ta phải ăn cái mền này.”


    Thế là bọn chúng chia nhau ăn mỗi người một mảnh, phần còn lại được ném vào bếp. Khi sư quay lại, bọn phù thủy đưa ngài một cái mền khác mới hơn, nhưng sư vẫn một mực đòi lại chiếc mền cũ của mình.


    Nài nỉ mãi không được, bọn phù thủy bèn lấy vàng cúng dường nhưng sư không nhận.


    Ngài tức giận đi thẳng đến triều đình, tâu với vua: “Ngài là bậc minh quân, cớ sao lại không thể bảo vệ thần dân của mình tránh khỏi bọn phù thủy trộm cắp kia?”


    Sau khi nghe sư giải thích sự việc, nhà vua cho gọi bọn phù thủy đến và ra lệnh cho họ phải hoàn lại chiếc mền cũ. Nhưng bọn chúng thú thật rằng chiếc mền ấy không còn nữa.


    Sư đành ở trần quay lại hang động để thiền định.


    Sau đó bọn phù thủy dùng phép làm tắt dòng nước nơi hang động của ngài. Sư làm phép Hộ ma (Tonna) triệu thỉnh Thủ thần Heruka khiến cho dòng nước chảy trở lại.


    Nhân một dịp, bọn nữ phù thủy từ các nơi về tụ hội tại Oddiyana, sư dùng thần thông biến tất cả bọn chúng thành một bầy cừu đoạn xén lông đầu của chúng, khiến Padmadevi nữ chúa phù thủy phải quy phục, cầu sư giải thoát cho chúng.


    Và khi được sư cho trở lại hình người, đầu của các phù thủy đều trọc nên chúng khóc lóc thảm thiết.


    Chẳng bao lâu, tại động Ba Cây Cọ, các nữ thần nhục cảm cố ám hại sư bằng cách lăn một tảng đá núi khổng lồ xuống đầu ngài, nhưng thất bại.


    Cuối cùng đức vua xứ ấy phải can thiệp: “Không ai trong các người có thể hại được nhà sư ấy. Vậy tốt hơn các ngươi nên quay về với chánh pháp.”


    Mặc dù nhà vua khuyên lơn, nhưng bọn nữ phù thủy vẫn không thèm để tâm đến. Thấy vậy, Sư bảo: “Kể từ đây ta kiểm soát các ngươi, nếu các ngươi không cải tà qui chánh, ta sẽ bắt giao các ngươi cho Diêm chúa, và nếu các ngươi tái phạm, ta sẽ biến các ngươi thành ngựa.”


    Bọn phù thủy kinh hãi, bèn cầu xin sư thu nhận làm đệ tử và tu tập pháp thiền định của ngài.


    Sau khi được sư làm phép tịnh nghiệp, bọn phù thủy ói ra tấm mền mà chúng đã nuốt trước đó. Sư gom các mẩu vụn lại thành chiếc mền nhưng nhỏ hơn trước đó. Sư được gọi là Kambala, tức “sư mền”.




  2. #32
    CHỒI Avatar của caydendau
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    99
    Thanks
    141
    Thanked 190 Times in 44 Posts


    Đại sư thứ 31: Dengipa - Nô lệ chốn lầu xanh



    Niềm hạnh phúc vĩ đại
    Khỏe như ngựa, voi, sâu như đại dương
    Chân lý như con khỉ, như trẻ thơ,
    như chữ viết trên dòng nước
    Sự bất khả phân như dòng sông,
    như mặt trời, như y dược
    Sự thành tựu như búi tóc,
    như con mắt, như bánh xe



    Truyền thuyết


    Dengipa vốn là giáo sĩ bà-la-môn của triều đình Pataliputra. Do nghiệp duyên đời trước, Đức vua Indrapala và Dengipa quyết định cùng nhau đi tu. Họ tìm đến chân sư Luipa và được sư truyền cho tâm pháp.


    Theo truyền thống, họ phải có một vật gì đó để cúng dường cho sư Luipa, nhưng họ chẳng mang theo gì, và cuối cùng họ đi tới quyết định cúng dường bản thân.


    Sư Luipa dẫn họ đến Orissa, kế đó đi bảy ngày nữa thì đến Japantipur. Đến một lầu xanh, sư Luipa hỏi người gác cửa: “Chủ nhân của người có cần mua nô lệ không?”


    Tức thì, một giọng nói từ trong vang ra: “Giá bao nhiêu?”


    “Một trăm lượng vàng.”


    Cuộc ngã giá đã xong, nhưng với hai điều kiện. Một là người bà-la-môn phải được ngủ một mình, hai là sau khi làm đủ công lao động, người bà-la-môn phải được trả tự do.


    Sư Luipa để người bà-la-môn ở lại.


    Kẻ nô lệ người bà-la-môn kia luôn luôn làm hài lòng nữ chủ nhân và được mọi người quí mến. Một ngày nọ, sau khi ông ta làm xong công việc, người chủ quên sai người mang thức ăn đến, ông bèn đi ra vườn nơi ông thường nghỉ ngơi sau khi làm việc.


    Người chủ chợt nhớ ra, vội sai các người làm khác đem thức ăn đến cho ông và họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy mười lăm thiếu nữ đẹp đang phục vụ ông và thân ông phát ánh hào quang chói lọi.


    Nữ chủ nhân được báo tin chuyện lạ, bà lấy làm áy náy, bèn đến nói rằng: “Tôi thật là càn quấy vì đã đối xử với ngài như một kẻ nô lệ suốt 12 năm nay. Quả thật tôi có mắt như mù, cầu xin ngài từ bi tha thứ và cho phép tôi được hầu hạ ngài như bậc thầy.”


    Dengipa không chấp nhận lời thỉnh cầu này, nhưng ngài truyền pháp cho bà ta và nhân dân thành Japantipur, rồi vân du nơi khác.




  3. #33
    CHỒI Avatar của caydendau
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    99
    Thanks
    141
    Thanked 190 Times in 44 Posts


    Đại sư thứ 32: Bhandepa - Vị thần ghen tị



    Không quyến luyến, ấy là tình thương cao cả
    Từ bi là nhận ra bản chất của luân hồi
    Vui thông cảm là niềm vui không bờ bến
    Xả bỏ hoàn toàn là vị giải thoát thanh cao


    Truyền thuyết


    Bhandepa là một vị thần ngụ cư ở trên đám mây thuộc vùng trời xứ Sravasti.


    Một ngày nọ, ngài thấy xuất hiện một dáng người mình mặc áo cà-sa, một tay mang bình bát còn tay kia cầm tích trượng, bay lơ lửng ngang qua, và toàn thân bao bọc bởi một luồng hào quang rực rỡ.


    Bhandepa lấy làm lạ, hỏi vị thiên chủ các cõi trời: “Vị thần nào vừa mới bay thoáng qua vậy, thưa ngài?”


    “Đấy là một bậc A-la-hán đã dứt trừ các lậu nghiệp.”


    Bhandepa từ lâu khao khát được tu hành thành tựu như thế nên ngài quyết định hạ giới để tìm chân sư. Ngài tìm thấy sư Krsnacarya và được sư truyền cho phép thiền định Mạn-đà-la Guhyasamaja và Bốn tâm vô lượng để bảo vệ thân mạng.


    Khi vị thiên chủ các cõi trời thấy Bhandepa quay lại cõi trời liền ân cần hỏi thăm về công phu tu tập của ngài.


    Bhandepa nói bài kệ như sau:


    Ta đạt đến cảnh giới
    Cảnh ấy không thực thể
    Thiền định không gián đoạn
    Từ bi làm phương tiện
    Cứu cánh làm hư không
    Bốn tâm hòa làm một
    Tham dục không chỗ trụ
    Bậc chân sư cao quí
    Kẻ trí nên tôn thờ



    Bhandepa hoằng dương chánh pháp được bốn trăm năm, độ vô số người dân ở sáu thành phố lớn của Aryavarta là Sravasti, Rajagrha, Vaisali, Varanasi, Pataliputra và Kanyakubja.




  4. #34
    CHỒI Avatar của caydendau
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    99
    Thanks
    141
    Thanked 190 Times in 44 Posts


    Đại sư thứ 33: Tantepa – Kẻ đánh bạc



    Tất cả ý niệm
    Tất cả những phản ánh của tinh thần
    Đã lụi tàn rồi tan vào hư vô
    Và mỗi kinh nghiệm thoáng qua
    của thế giới hiện tượng
    Cũng biến mất dần trong sự tương tục
    Sự tương tục của vắng lặng



    Truyền thuyết



    Tantepa là một con người đam mê cờ bạc. Ông đánh bạc cả ngày lẫn đêm và thua hết sạch những gì ông có. Dù vậy, để có tiền chơi trò sát phạt ấy, ông đã vay mượn khắp nơi.


    Đến kỳ hạn trả nợ, Tantepa không đủ khả năng chi trả. Các chủ nợ xúm lại đánh ông đến suýt chết. Cuối cùng, ông đành phải ra khu mộ địa để ẩn thân.


    Tại nơi này, Tantepa gặp một nhà sư Du-già, Sư hỏi thăm hoàn cảnh của Tantepa.


    “Thưa ngài, tôi vốn là một con bạc, bị thua đến sạt nghiệp. Vì không có tiền trả nợ, nên họ đánh đập tôi suýt chết.”


    “Vậy sao ngươi không tu tập thiền định?”


    “Cờ bạc là nghiệp của tôi. Nếu như có pháp nào tu nhưng không phải từ bỏ cờ bạc thì tôi thực hành ngay.”


    “Điều ấy không khó, miễn là ngươi siêng năng tu tập.”


    Sư truyền pháp và khai tâm cho Tantepa. Sư dạy: “Ngươi hãy quán ba cõi Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới đều rỗng không như cái túi không tiền của ngươi vậy. Lại quán bản tâm của ngươi cũng rỗng không như ba cõi ấy, lâu ngày ắt thành tựu.”


    Tantepa vâng lời Sư, tu tập 20 năm thì chứng ngộ và đắc thần thông Đại thủ ấn.




  5. #35
    CHỒI Avatar của caydendau
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    99
    Thanks
    141
    Thanked 190 Times in 44 Posts


    Đại sư thứ 34: Kukkuripa - Người yêu chó



    Thờ phụng, cúng dường bằng nghi thức
    Bên ngoài loè loẹt có ích chi
    Nỗ lực, tinh tấn là hiện diện
    Thương thay chư Phật lại vắng xa
    Sự chứng đắc nằm trong lời chú nguyện
    của một chân sư


    Truyền thuyết


    Kukkuripa vốn là người Bà-la-môn nhưng rất tin tưởng vào huyền thuật (Tantra). Ngài cho rằng huyền thuật có thể giải quyết những vấn đề hiện hữu, do đó ngài chọn con đường xuất gia, sống như một nhà sư Du-già.


    Ngài vân du đây đó, trên đường ngài gặp một con chó cái bị đói. Nó quấn quýt bên chân ngài khiến ngài động lòng từ bi mang nó theo khắp chốn. Ngày ngày ngài để nó lại trong một hang động rồi đi khất thực.


    Sau 12 năm tu tập, Kukkuripa đắc thần thông.


    Chư thiên ở ba mươi ba tầng trời Dục lạc mời ngài dự tiệc, Kukkuripa nhận lời. Ngài được chư thiên đãi đằng vô số món ngon vật lạ. Trong khi ấy con chó cái ở trong hang động tự tìm lấy thức ăn còn sót lại.


    Kukkuripa đang ngon miệng, bỗng nhớ đến con chó, ngài bảo với chư thiên rằng ngài phải trở về để chăm sóc nó.


    “Con chó ấy đang ở trong hang. Ngài chớ vội về vì tiệc vẫn chưa tàn. Vả lại chúng ta đang vui vẻ với nhau.” Mặc cho chư thiên nài nỉ, Kukkuripa vội vã quay về.


    Con chó cái mừng rỡ khi gặp lại sư. Ngài vỗ đầu âu yếm nó, lập tức con chó cái ấy biến thành một nữ Dakini và lên tiếng nói với ngài:


    Lành thay cho ngươi
    Vượt qua cám dỗ
    Đắc đại thần thông
    Nay ngươi phải hiểu
    Pháp thuật chư thiên
    Là trò huyễn ảo
    Bởi vì chính họ
    Ngã chấp còn vướng.
    Lạc thú như sương
    Tan theo nắng sớm
    Nay ta truyền lại
    Chân nghĩa nhiệm mầu.



    Rồi vị Thiên nữ Dakini khai thị và truyền bí pháp cho Sư.



  6. #36
    CHỒI Avatar của caydendau
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    99
    Thanks
    141
    Thanked 190 Times in 44 Posts


    Đại sư thứ 35: Kucipa - Người bị bướu cổ



    Cái tuyệt đối bẩm sinh mang nhiều đau khổ
    Nhà Du-già bẳn tính phản ứng dữ dội
    như tia nhìn của một con voi
    Nhưng khi xả bỏ,
    ngài đi vào trạng thái xuất thần
    Không ràng buộc, thoát ra ngoài tham dục
    Trong ánh sáng lời dạy của một chân sư
    Ta đã đánh mất cái vô cùng
    của phủ định và xác định
    Nhưng cái thực thể khó nắm bắt này
    Lại trở thành cái vô cùng tận
    Nhận ra cái vô cùng tận này
    Ta hiểu ra chân lý



    Truyền thuyết


    Kucipa là một nông dân ở vùng Kahari, rất đau khổ vì cục bướu nơi cổ ngày một lớn. Cảm thấy xấu hổ vì tật bịnh của mình, Kucipa thường tránh xa chỗ đông người mà tìm đến những nơi hẻo lánh để ẩn cư.


    Một ngày nọ, có Đại sư Nagarjuna đi ngang qua. Ngay khi vừa nhìn thấy ngài, Kucipa đã có lòng mến mộ bèn chắp tay đảnh lễ và thưa: “Cuối cùng rồi thầy cũng đến. Con xưa nay đau khổ vì nghiệp cũ. Cúi xin thầy từ bi tế độ.”


    Sư Nagarjuna nhận thấy con người bệnh tật kia có thể tu tập phép thiền định của ngài do có duyên đời trước, nên ngài hiển lộ Mạn-đà-la của Guhyasamaja và đưa Kucipa vào Đàn pháp.


    Đoạn Sư dạy: “Nay ngươi hãy lấy cái bướu nơi cổ của ngươi làm pháp quán tưởng. Hãy tưởng tượng cái bướu ấy mỗi lúc một lớn hơn.”


    Kucipa thực hành thiền định y theo lời chỉ bảo của sư, quán cái bướu mỗi lúc một lớn hơn trước khi sự khổ đau kịp đến. Khi Nagarjuna trở lại, Kucipa bảo rằng phương pháp trị liệu có hiệu quả.


    Sư nghe thế liền dạy rằng: “Lần này, ngươi hãy quán tưởng cả thế giới này hiển hiện trong cái bướu ấy.”


    Kucipa thiền định liên tục và cục bướu tự nhiên nhỏ lại, teo dần và biến mất.




  7. #37
    CHỒI Avatar của caydendau
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    99
    Thanks
    141
    Thanked 190 Times in 44 Posts


    Đại sư thứ 36: Dharmapa - Kẻ không ngừng học hỏi



    Dễ xúc cảm với nọc độc nhị phân
    Tâm thông thái bị đánh độc bởi sự phân tích
    Lời chú nguyện của một chân sư
    Chữa lành bệnh luân hồi trong ba cõi



    Truyền thuyết



    Dharmapa là một thư sinh chăm chỉ. Ông đọc sách không biết chán, nhưng tiếc một điều là ông không có óc phân tích và tính nhạy bén trong việc tiếp thu các kiến thức của thầy dạy.


    Vì vậy ông không thể áp dụng những điều đã học vào cuộc sống thực tiễn. Ngoài ra, ông vừa học xong thì lại quên ngay.


    Ngày nọ, ông gặp một nhà Du-già và thố lộ trở ngại ấy. Sư thương tình điểm đạo và truyền nội lực của một chân sư cho Dharmapa và dạy:


    Hãy như thợ rèn kia
    Nấu kim loại sắt, thép
    Tan chảy thành một khối
    Hãy đốt cháy kiến thức
    Tan vào tâm hư vô.


    Dharmapa nghe qua chợt hiểu ý của sư. Ngài nhận biết rằng những điều ngài đã học cũng sẵn có ngay trong chính bản tâm.




  8. #38
    CHỒI Avatar của caydendau
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    99
    Thanks
    141
    Thanked 190 Times in 44 Posts


    Đại sư thứ 37: Mahipa - Con người vĩ đại



    Ngọn núi kiêu hãnh vô minh
    Chôn vùi viên ngọc như ý
    Giờ đây
    Sự mầu nhiệm của hành vi giác ngộ
    Đã thoả đáp những điều mong ước
    Kẻ nào nếm được vị giải thoát này
    Nghĩa là hoàn toàn thành tựu


    Truyền thuyết


    Mahipa là cư dân vùng Magadha (Ma-kiệt-đà). Ông có một thân hình cường tráng, lực lưỡng và sức khoẻ. Vì vậy, ông thường tự ca ngợi bản thân: “Ta là người khoẻ nhất mà không ai trên đời này có thể địch lại.”


    Một ngày nọ, Mahipa tình cờ gặp một nhà sư Du-già trên đường đi vào thành. Sư dừng lại nhìn ông một cách chăm chú và hỏi:

    “Ngươi đang nghĩ gì trong đầu vậy?”


    “Không! Không! Tôi chẳng suy nghĩ gì cả!” Mahipa thối lui một bước.


    “Không đâu! Ta biết ngươi đang thầm nghĩ: Ta là kẻ bất khả chiến bại.”


    Nghe sư đoán đúng ý nghĩ của mình, Mahipa chợt rùng mình, tâm tư bàng hoàng, trở nên khiêm cung và rạp mình đảnh lễ sư. Sư dạy: “Hãy từ bỏ lòng kiêu mạn!”


    “Vâng. Cúi xin đại sư chỉ dạy.”


    Nhà sư làm phép điểm đạo và khai tâm cho Mahipa, rồi đọc bài kệ như sau:


    Các pháp tự tâm sinh
    Thiền định không ngừng nghỉ
    Tức thời tâm không sinh
    Niết bàn thường tịch tịnh
    Trừng tâm là tối hậu


    Nghe xong, Mahipa thưa: “Bạch thầy, con không hiểu.”


    Sư lại nói: “Không tính là sức mạnh vô biên. Người có sức mạnh vô biên là người thấu đạt không tính.”


    Mahipa nghĩ rằng những lời dạy của sư chẳng gợi lên một vấn đề gì là khó khăn cả. Nhưng mỗi lần ông muốn nắm bắt đối tượng của thiền định thì lại thất bại, và muốn nắm bắt ý thức thì nó trơn tuột.


    Sau cùng, Mahipa mới hiểu được rằng chân lý không ngằn mé, bao la như bầu trời.




  9. #39
    CHỒI Avatar của caydendau
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    99
    Thanks
    141
    Thanked 190 Times in 44 Posts


    Đại sư thứ 38: Acinta - Ẩn sĩ tham lam



    Trong Thủ ấn không có đối tượng,
    không có hình ảnh
    Mười ngàn vọng tưởng cũng là không
    Bởi vì các pháp là tịnh thức
    Tịnh thức cho nên ngộ lý này.



    Truyền thuyết


    Acinta là một tiều phu ở xứ Dhanirupa. Vì sự nghèo khổ bức bách của cuộc sống hằng ngày nên ông luôn luôn mơ ước đến sự giàu sang phú quí, bất luận ngày đêm. Trong tâm trí ông lúc nào cũng nghĩ đến cách làm thế nào để được giàu có.


    Khổ thay! Lực bất tòng tâm. Acinta cảm thấy đau khổ tuyệt vọng và không muốn tiếp xúc với người đời vì mặc cảm nghèo khó. Ông đi đến một nơi hẻo lánh để ẩn cư. Nhưng chính nơi ấy, ông gặp được đại sư Kambala. Đại sư hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì mà lại xa lánh mọi người như thế?”


    “Tâm trí tôi luôn bị ám ảnh bởi sự giàu sang nên không thanh thản được.”


    “Có một cách để từ bỏ sự tham đắm ấy. Nếu ngươi phát nguyện tu tập ta sẽ truyền cho.”


    Acinta lấy làm hoan hỷ, cầu xin: “Mong Tôn sư từ bi hoá độ cho đệ tử.”


    Sư nói:


    Tham đắm mà làm chi
    Khác gì gái lỡ thì
    Hãy gạn lọc tâm, ý
    Quán thân như cõi trời
    Quán ý là tinh tú
    Tài thần tự hiện ra
    Cúng dường bậc hiền giả.


    Acinta vâng theo lời dạy mà tu tập. Những ý tưởng tham đắm vật chất thế gian biến thành ánh sáng của các tinh tú, và các tinh tú ấy tan biến vào bầu không gian vô tận. Ngài ngộ được chân lý và đem trình bày sở đắc ấy với chân sư của mình. Sư dạy:


    Bản chất của bầu trời
    Là hư vô, không tận
    Làm sao ngươi nắm bắt
    Cái không tận, hư vô?
    Chẳng sắc, màu, hình tướng
    Mà ngươi mãi tham đắm
    Đi tìm kiếm quẩn quanh.




  10. The Following User Says Thank You to caydendau For This Useful Post:

    vivi (08-16-2015)

  11. #40
    CHỒI Avatar của caydendau
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    99
    Thanks
    141
    Thanked 190 Times in 44 Posts


    Đại sư thứ 39: Babhaha - Kẻ khao khát tự do



    Ôi niềm vui! Niềm vui
    Niềm vui không ngăn ngại
    Niềm vui không tham dục,
    niềm vui không si mê
    Mỗi niệm tưởng chính là niềm vui đó
    Ôi niềm vui kỳ ảo, niềm vui bí mật,
    Niềm vui không nắm bắt được.



    Truyền thuyết


    Babhaha vốn là hoàng tử xứ Dhanjur, một con người tham đắm sắc dục. Một hôm, nhân một nhà sư Du-già đến hoàng cung để khất thực, vị hoàng tử trẻ tuổi đem lòng ngưỡng mộ vị sư thông thái này và hỏi rằng với bản tính ưa thích lạc thú dục tình như ngài thì có thể tu tập thiền định được chăng.


    Sư nói: “Tâm Bồ-đề hay Đại nguyện (Samayas) là nguồn gốc căn bản để có thể chứng đắc các pháp bí mật. Chân sư là nguồn gốc để thành tựu các pháp. Nay, Hoàng tử phát nguyện tu tập tức là gieo nhân lành, ắt sẽ thành tựu. Trong khi tận hưởng dục lạc thế gian, ngài hãy luôn quán niệm rằng mọi lạc thú không tách rời khỏi tính không (nyata).”


    Kế đó, Sư làm phép khai tâm cho hoàng tử và truyền cho tâm pháp.


    Hoàng tử y theo lời dạy của Sư tu tập trong 12 năm thì sự ám muội trong tâm dần dần biến mất.




  12. The Following User Says Thank You to caydendau For This Useful Post:

    vivi (08-16-2015)

Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •